• 4,739

Chương 1553: Cung mạc nam



Bây giờ trí thông minh của ông ấy chỉ ngang với một đứa trẻ, trong đầu vẫn còn mảnh đạn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng 8xảy ra chuyện, sao có thể theo anh về nhà được, thế này không phải là đang làm liều ư?
Cung Trầm Dạ cười lạnh:
Chuyện n3ày không do anh quyết định.
Bác sĩ nghiến răng:
Tôi là bác sĩ, tôi quyết định là được.


Cung Trầm Dạ:
Tôi là c9on trai ông ấy, chuyện có đón ông ấy về nhà hay không là do tôi quyết định.

Nếu anh là con của ông ấy thì phải nghĩ cho6 an toàn của ông ấy mới đúng, sao có thể bất chấp an nguy của bệnh nhân thế được.
Bác sĩ một mực ngăn cản không chịu như5ợng bộ.

Anh...

Bác sĩ biết rõ Cung Trầm Dạ sẽ không tìm bác sĩ cho Cung Mạc Nam nhưng trong chốc lát lại bị câu nói này chặn ngang họng không nói được điều gì.
Là người thân cuối cùng trên đời này của Cung Mạc Nam.
Bên bác sĩ có cách gì nữa, con trai người ta tự đến đón về thì đành phải thả người ta ra thôi.
Lúc đi, Cung Mạc Nam tóm lấy khung cửa:
Tôi không đi...
Tôi không đi...
Cung Trầm Dạ cạy từng ngón tay ông ta ra:
Bố ơi, chúng ta về nhà thôi, về nhà rồi bố sẽ biết cuộc sống ở nhà tốt đẹp đến mức nào.
Nghe thấy hai chữ
tốt đẹp
đám thuộc hạ của Cung Trầm Dạ đều vô thức bàn tán một chút.
Có lẽ trên đời này không có ai muốn Cung Mạc Nam chết đi hơn Cung Trầm Dạ.
Cho dù người nhà này không đáng tin đến mức nào thì anh ta vẫn là người nhà.
Được, anh nói là tôi không đủ khả năng thì tôi không nói được gì hết nhưng anh có thể bảo đảm là nhất định sẽ đưa người bệnh này vào bệnh viện chữa trị không?
Cung Trầm Dạ thản nhiên:
Tất nhiên là tôi có thể bảo đảm, dù gì đây cũng là bố của tôi, chẳng lẽ tôi còn hại ông ấy sao?

Nếu là người hiểu nhà họ Cung, lúc này bọn họ đều sẽ trả lời: Tất nhiên!
Vì vậy nên ông ấy không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ anh nữa.

Bác sĩ tức giận đến đỏ mặt:
Anh...

Vậy sao? Nhưng tôi nghĩ bố tôi không sao, về nhà mới có thể được chăm sóc tốt hơn, tôi cảm thấy ông ấy không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian trong bệnh viện nữa!
Anh ta gõ vào trán một cái:
Ô, không đúng...
Tôi nghi ngờ trình độ chữa trị của bệnh viện các người, tôi muốn đổi bệnh viện khác tốt hơn cho bố tôi, tìm bác sĩ giỏi hơn, anh còn có ý kiến gì không?

Cung Trầm Dạ cười thầm trong lòng, hoàn toàn không xem anh ta ra gì.
Cung Trầm Dạ không cho người ra tay chỉ vì bây giờ đang ở trong bệnh viện, giữa ban ngày ban mặt mà ra tay sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Cảm ơn bác sĩ đã chăm sóc bố tôi mấy ngày qua, anh là một bác sĩ tốt, đáng tiếc...
Tôi cũng đã xem tình hình của bố tôi rồi, anh không có khả năng chữa trị cho ông ấy.
Chắc chắn đây là hai từ đáng sợ nhất bọn họ từng nghe được trong năm nay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháo Hôi Ư Ư Đại Lão.