Chương 134: Cậu chủ... chết rồi
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 549 chữ
- 2022-02-04 07:10:40
Đám người giúp việc vụng trộm bàn tán, đều nói cậu chủ lành ít dữ nhiều, có lẽ đã chết. Tính tình ông cụ nóng nảy, hai ngày qu8a đã đến ranh giới bùng nổ, người nhà họ Đan cảm thấy lo lắng không dám đến gần ông cụ nửa bước, sợ bị liên lụy.
Tám 3giờ sáng, người nhà họ Đan có mặt đông đủ, đều tập trung trong phòng sách.
Trong phòng yên tĩnh như chết, không một t9iếng động, bầu không khí như đóng thành băng, chạm một cái là vỡ.
Ông nội, mất tích trong 48 tiếng đã đủ lập hồ sơ, A Huân..6.
Đan Tuyết Nhu là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng.
Nó là cảnh sát, cảnh sát vẫn đang tìm nó.
Ông Đan nói tiếp, vẻ mặt ô5ng nghiêm nghị, nhìn ông cụ ngồi sau bàn đọc sách:
Bố, nếu A Huân thật sự xảy ra chuyện...
Nói linh tinh!
Bà Đan ngồi bên cạnh ngắt lời ông, khuôn mặt bà trắng bệch, mấy ngày nay gần như không chợp mắt, cả ngày lo lắng, lúc này tinh thần vô cùng hoảng hốt:
A Huân sẽ quay về!
Mẹ, con cũng không muốn A Huân xảy ra chuyện, nhưng chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, chẳng may..
Nhưng ông cụ vẫn không nhúc nhích, hai tay siết chặt ba toong đầu rồng, sống lưng gầy gò hơi run rẩy.
Không thể nào! Không thể nào!
Bà Đan không dám tin điều mình nghe thấy, bà lao về phía quản gia:
Ông lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa!
Phu nhân, cậu chủ... chết rồi.
Khuôn mặt Ấn Văn Lương đau đớn, giọng nói nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe.
Đổng Nghệ Trân lảo đảo, bà muốn đi ra ngoài nhưng vừa đi được một bước, cả người đã mềm nhũn...
Đan Tuyết Nhu đang nói thì bị ông cụ lườm, cô ta mấp máy môi, nhìn Đan Nguyên Sâm ngồi phía đối diện:
Chú hai, chú cũng nói một câu đi.
Vẻ mặt Đan Nguyên Sâm nghiêm túc, ánh mắt không dao động, im lặng một lúc mới nói chuyện:
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Đúng, trừ khi thấy xác, nếu không tôi không tin A Huân...
Bà Đan vẫn đang gắng gượng chống đỡ, nước mắt bà đã khô cạn, đôi mắt đỏ hoe trông rất mệt mỏi.
Trong phòng lại im lặng, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Đan Nguyên Khôn đáp một tiếng, người bên ngoài mở cửa đi vào.
Ông cụ, phát hiện cậu chủ... xác cậu chủ rồi.
Quản gia Ấn khom lưng đứng ở cửa ra vào, nói xong câu đó cũng cúi đầu xuống tới mức thấp nhất.
Cái gì!
Đan Nguyên Khôn quát to một tiếng rồi đứng bật dậy, cả người run rẩy.
Sau bàn đọc sách, Đan Chẩn Thiên vẫn vững vàng như núi siết chặt ba toong, sắc mặt lập tức đen sì.
Bà chủ!
Me...
Bà chủ...
Mọi người lộn xộn chen đến đỡ lấy bà Đan đã ngất xỉu, ông Đan vội vàng quát to:
Gọi bác sĩ! Nhanh! Gọi bác sĩ đến đây!
Trong chốc lát, phòng sách vô cùng hỗn loạn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.