Chương 157: Sau này có kế hoạch gì?
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 729 chữ
- 2022-02-04 07:11:23
Phần lớn đều là một vài tranh chấp cá nhân, thậm chí một số việc nhỏ lông gà vỏ tỏi cũng làm phiền đến cảnh sát, thật sự đang lãng phí lực8 lượng cảnh sát.
Anh Huân, việc lần trước.
Lục Niệm cầm cốc cà phê nhìn chằm chằm gò má của người đàn ông, đôi mắt gợn sóng:
Chỉ là ta3i nạn xe sao? Em nghe nói ba kẻ tình nghi không cứu được đã chết hết.
Người đàn ông quay sang, trầm giọng nói:
Ừ.
Em đang học quản lý việc kinh doanh trong nhà...
Gần đây Lục Niệm không rảnh rỗi, nhà họ Lục kinh doanh một nhà máy quần áo và hai công ty trang trí, lúc bố còn sống vẫn do ông tự quản lý.
Bây giờ mọi gánh nặng dồn lên vai cô.
Ừm, em sẽ cố gắng chăm sóc gia đình thật tốt.
Cô hít sâu, vành mắt đỏ hoe:
Em rất nhớ bố, chỉ cần nghĩ đến việc không thể gặp mặt lần cuối, trong lòng em lại thấy khó chịu.
Sau khi bố qua đời, cô không có một ngày ngủ ngon, cộng thêm việc Đan Thần Huân mất tích làm cô mất ngủ cả đêm.
Việc kinh doanh khó hơn tưởng tượng, bây giờ em mới cảm thấy bố rất vất vả.
Vẻ mặt cô hơi cô đơn, trong mắt lấp lánh nước:
Trước kia bổ vừa phải quản lý việc làm ăn vừa phải đi làm, làm nhiều việc như thế chắc chắn rất vất vả, em còn không hiểu chuyện chỉ lo theo đuổi ước mơ, đã 25 tuổi rồi vẫn chưa đóng góp được gì cho gia đình... Nghĩ lại thấy mình quá bất hiếu!
Bây giờ hiểu ra cũng không muộn.
Cảnh 9sát tuyên bố với bên ngoài ba kẻ tình nghi bị thương quá nặng không chữa trị được nên đã chết, cũng không để lộ ra sự thật. Lục Niệm thôn6g minh, hiểu rõ đồn cảnh sát có quy định không thể tiết lộ quá nhiều, thế là nói sang chuyện khác:
Trong mấy ngày anh mất tích, bọn em r5ất lo lắng, cũng may anh không sao.
Cô thấy vết bầm ở trên thái dương anh, vừa nãy đi ở bên ngoài không thấy rõ lắm, lúc này lại nổi bật dưới ánh đèn.
Hơn nửa tháng qua, cô đã đã gầy hơn nhiều.
Người đàn ông không nói gì, lúc này nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, đồ ăn của bọn họ được bày gọn gàng trên bàn.
Cô căng thẳng quan sát những chỗ khác, cũng may chỉ có một vết thương:
Ngoại trừ vết thương trên mặt, anh còn bị thương chỗ nào không?
Người đàn ông xoa trán, không thèm quan tâm:
Vết thương nhỏ thôi, không đáng nói.
Anh phải chăm sóc cơ thể mình thật tốt, đừng thức đêm mãi, phải ăn cơm đúng giờ.
Đừng nói về anh nữa, nói về em đi.
Người đàn ông đặt cốc xuống, dựa vào ghế:
Sau này có kế hoạch gì?
Thưa chị, hôm nay là lễ kỷ niệm tròn năm năm chúng tôi khai trương, mời anh chị nếm thử chai rượu vang đỏ mà nhà hàng tặng, cảm ơn anh chị đã ghé thăm, anh chị cứ dùng từ từ.
Nhân viên phục vụ mỉm cười đặt chai rượu vang đỏ cao cấp đã mở ra.
Cảm ơn.
Lục Niệm cười, cô rót cho mình một ly rồi hỏi anh:
Anh vẫn không uống à?
Ừm.
Đan Thần Huân dựa vào lưng ghế, cũng không vội ăn cơm.
Đĩa đồ ăn trước mặt anh chủ yếu là hải sản phối hợp với trứng cá muối, cô gái chọn bò bít tết năm phần chín, màu sắc tươi ngon. Lục Niệm nhấp một ngụm rượu, vừa cắt bò bít tết vừa nói:
Trong xã hội thời nay, người đàn ông không uống rượu đúng là động vật quý hiếm.
Môi dưới Đan Thần Huân giật giật, không phải anh không uống rượu mà phải xem trường hợp.
Nếu đi với bạn thân đương nhiên không cần phải nói, trong các buổi tụ họp quan trọng cần xã giao anh sẽ uống một ít.
Thế nhưng lúc anh ăn riêng với người khác phải tuyệt đối sẽ không uống rượu, tránh tạo ra hiểu lầm không cần thiết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.