• 5,655

Chương 164: Biểu diễn kỹ thuật đạp xe?



Biểu diễn kỹ thuật đạp xe à?



Kỳ lạ thật.


Hai người không đuổi theo nữa, nhưng vẫn nhìn chằm chằm để đề p8hòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tô Cẩn không vào được nên dừng xe lấy điện thoại, cô tìm số của Đan Thần Huân rồi 3gọi cho anh. Nhưng điện thoại đổ chuông nhiều lần vẫn không thấy đối phương nghe máy. Lúc cô đang định gọi cho Trì Triệt, s9au lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tô Cẩn giật mình, tưởng bảo vệ chạy tới bèn cảnh giác quay lại nhìn. Cô thấy mộ6t bóng người cao lớn đang đi tới từ đằng xa, người đó mặc cảnh phục, dáng người thẳng tắp, ánh đèn đường chiếu vào sau lưng5 anh như dát lên một lớp ánh sáng vàng.
Họ Đan...
Cô cau mày, quay đầu xe đạp về phía anh.
Tô Cẩn gật đầu, quay sang hỏi:
Chiếc đồng đồ là mẹ anh tặng sao?

Người đàn ông giải thích:
Tặng vào sinh nhật năm ngoái.


Vậy có thể mua được ở đâu?
Cô đã kìm nén không hỏi việc liên quan đến chiếc đồng hồ rất lâu, cuối cùng hôm nay đã có thể gặp mặt hỏi rõ ràng.
Tô Cẩn đạp xe đến trước mặt anh, còn chưa phanh lại, bàn tay lớn của người đàn ông đã giữ lấy đầu xe.
Cô giẫm một chân xuống đất, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo đó.

Đường xa như vậy, sao cô lại đạp xe đến?
Anh hơi cau mày, khuôn mặt điển trai lạnh lùng. Đạp xe từ Thành Nam đến đây phải tốn ít nhất hai tiếng.
Thật ra Đan Thần Huân đã đứng trên bậc thang trước sảnh đồn cảnh sát hơn mười phút, vừa thấy bóng dáng cô gái xuất hiện đã bước đến ngay.
Anh nhìn rõ tất cả hành động của cô, người khác thấy hành động này rất kỳ quái nhưng anh lại thấy rất thú vị. Sau khi chào hỏi hai bác bảo vệ, anh bước nhanh về phía trước, đang muốn gọi cô thì cô gái đột nhiên dừng lại gọi điện thoại, thế là anh không nói gì nữa. Chờ đến khi cô ngoảnh lại thấy mình, người đàn ông mới dừng bước, đứng yên tại chỗ nhìn cô.
Cô gái đi ngược chiều ánh sáng, ánh đèn chiếu vào phần trán lộ ra ngoài, làn da trắng đến mức mơ hồ thấy được gân xanh ở dưới da. Đôi mắt đen láy như mắt hươu sáng ngời, trong veo hoạt bát.

Cửa hàng hãng và trung tâm thương mại...
Trong lòng Đan Thần Huân hơi nghi ngờ:
Vì sao cô quan tâm đến chiếc đồng hồ đeo tay đó như vậy?


Hỏi bừa thôi.
Tô Cẩn không muốn nói nhiều,
Cô chậm rãi đạp xe đi trước, người đàn ông sải bước đi bên cạnh cô, lúc đi đến trước bậc thang, Tô Cẩn dụng xe đạp ở bãi đỗ xe ngoài trời. Trước khi vào tòa nhà, cô đột nhiên nói:
Chúng ta vẫn nên giữ một khoảng cách, tôi không muốn...


Tiện đường.
Tô Cẩn nhấc vành mũ lên nhìn ra sau lưng anh, hai bác bảo vệ đang thì thầm nói chuyện, rõ ràng đang bàn tán về cô. Cô lập tức muốn lùi lại nhưng người đàn ông đã giữ chặt đầu xe làm cô không thể di chuyển được,
Chú ý đến ánh mắt của cô, Đan Thần Huân buông tay, dẫn cô đi vào cửa lớn.
Từ cửa lớn đến tòa nhà rất xa, khoảng một cây số, đi được một đoạn anh mới lên tiếng:
Cô định đi đi về về giữa Thành Nam và thủ đô mỗi ngày sao?


Tôi hiểu.
Đan Thần Huân cười, khuôn mặt dưới bóng đêm vô cùng đẹp trai. Anh biết cô đang lo lắng chuyện gì, nếu người khác biết cô miễn dịch với một mình anh, chắc chắn sẽ gây ra vô số tin đồn.

Để tránh những rắc rối không cần thiết, tốt nhất họ nên giữ một khoảng cách.

Nghĩ đến đây, anh tránh sang bên cạnh mấy bước để cô đi vào trước.

Phía trước tòa nhà cảnh sát rộng rãi sáng ngời, ánh sáng khiến mặt đất như một tấm gương, trên bức tường sau quầy lễ tân đối diện cửa lớn là một cái huy hiệu cảnh sát to lớn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.