• 5,655

Chương 166: Làm quen với hoàn cảnh



Trong lòng tôi, cô là ứng cử viên tốt nhất.
Tô Cẩn nghe vậy thì ngoảnh lại.

Trong phòng giải phẫu chỉ bật một bóng đèn nhỏ, ánh đèn ngoà8i hành lang len lỏi qua khe cửa, người đàn ông yên lặng đứng trong ánh sáng, chói mắt đến mức khiến người ta không mở mắt ra được.

Cô im 3lặng buông rèm cửa xuống, sau đó quay người lại.
Tô Cẩn xoa lông mày, nhét tiền vào túi áo, đi theo ra ngoài. Tiết Linh Âm đang chờ ở cửa phòng làm việc, cau mày nhìn bọn họ cùng quay về. Cô chỉ nhìn chằm chằm Tô Cẩn sau lưng người đàn ông, dáng người nhỏ gầy, suốt ngày đeo khẩu trang, rõ ràng rất thấp nhưng luôn mặc áo khoác rộng thùng thình dài qua đầu gối như một đứa bé mặc trộm quần áo của người lớn.
Tiết Linh Âm thật sự không thích Tô Cẩn. Sếp đẹp trai ưu tú như vậy, chắc không có suy nghĩ gì với loại phụ nữ này chứ?
Nghĩ đến đây, cô giãn hàng lông mày nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Cô cứ đưa tay ra mãi, thái độ rất kiên quyết.
Biết tính cô cố chấp, Đan Thần Huân cười nói:
Cô không nhận thì lấy tiền này mời khách đi.

Anh nói xong thì đi ra ngoài.
Anh nói xong đã bước về phía thang máy ấn nút.
Sắc mặt Tiết Linh Âm càng nặng nề hơn, há to miệng nhưng lại không dám nói gì, trơ mắt nhìn hai người lần lượt đi vào thang máy.
Cô siết chặt nắm đấm, đôi mắt nheo lại, ánh mắt lạnh lẽo.
Cân nhắc đến việc Tô Cẩn dị ứng với người khác phái, Đan Thần Huân chỉ đưa cô đến tầng của bộ phận Pháp y.
Tối nay chỉ có mấy người trực ban, bộ phận Pháp y rất yên tĩnh, Tô Cẩn đi một vòng thì thấy nơi này khác với khu Thành Nam.
Chưa nói đến diện tích rộng lớn, ở đây có đầy đủ thiết bị, còn có rất nhiều thiết bị tiên tiến trên thế giới. Những thiết bị này có chi phí rất cao, thậm chí có cái còn lên đến hàng triệu, Sở Pháp y cấp tỉnh trở xuống căn bản không đủ kinh phí để mua.

Hôm nay có việc gì không?
Cô đút hai tay vào túi áo khoác, chậm rãi bước tới rồi dừng 9lại ở chỗ cách người đàn ông ba mét.

Ngày mai chính thức bắt đầu.

Tô Cẩn lấy một xấp tiền mặt ở trong túi ra rồi đưa cho anh:
6Đây là số tiền bồi thường làm hỏng xe mà anh đưa cho tôi, trả lại cho anh.
Người đàn ông nhướn mày:
Tôi đã đưa cô rồi, không lý nào lại nhận về5.


Hôm nay không có việc gì, tôi dẫn cô đi tham quan.
Người đàn ông dừng bước nói với Tô Cẩn.
Tiết Linh Âm nghe vậy vội nói:
Sếp, vừa nãy sếp Lê gọi đến nhưng anh không có ở đây, sếp dặn anh phải gọi lại, để tôi dẫn pháp y Tô đi làm quen với hoàn cảnh ở đây.

Đan Thần Huân:
Tôi sẽ gọi lại ngay.

Tô Cần quan sát một vài loại thiết bị một lúc lâu, cô chỉ được thấy những thứ này trên tuần san quốc tế, đây là lần đầu tiên được thấy đồ thật. Cô không che giấu được đôi mắt tỏa sáng, quan sát nhiều lần như nhặt được bảo bối. Người dẫn bọn họ đi tham quan là một bác sĩ pháp y nam hơn 40 tuổi ở bộ phận Pháp y. Đan Thần Huân thầy cô có hứng thú thì đi tìm một vị trợ lý nữ đến đây giới thiệu kỹ càng cho cô. Còn anh đứng cạnh cửa chờ đợi, phải nửa tiếng sau Tô Cẩn mới chịu đi.

Sau khi đi vào thang máy, Đan Thần Huân nói:
Cô không cần hâm mộ, sau này trong cục sẽ phân chia những thiết bị này đến tổ đặc biệt.


Tổ đặc biệt chỉ có mình cô là bác sĩ pháp y, tất nhiên đều là của cô.


Đội trưởng Đan, hôm nay anh trực ca đêm à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.