Chương 167: Sống thoải mái hơn con người
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 643 chữ
- 2022-02-04 07:11:34
Động tác của người đàn ông rất tự nhiên, anh đứng ngay trước mặt cô chỉ cách một bước, chặn lại ánh mắt tò mò đánh giá của hai cảnh sát nam.
<8br>Tô Cẩn hơi hoảng hốt, ngước mắt nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông. Cảnh phục màu xanh đen vững vàng như núi, Tô Cẩn chậm rãi thả lỏng d3ây thần kinh đang căng thẳng, cô rất sợ gặp người khác phải trong một hoàn cảnh xa lạ, nhưng lúc này lại có cảm giác an toàn,
Sau đó hai 9cảnh sát rời khỏi thang máy, Đan Thần Huân mới dịch sang một bước đứng bên cạnh cô.
Anh không nói câu nào, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch l6ên, nhìn thẳng về phía trước.
Người đàn ông lên xe nổ máy, thấy cô không có hành động gì thì lại duỗi cánh tay dài ra...
Một cánh tay đột nhiên xuất hiện khiến Tô Cẩn hoảng sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Cô cụp mắt, cánh tay người đàn ông lướt qua trước ngực cô, kéo dây an toàn trên ghế ngồi ở ngay bên cạnh tai phải của cô.
Nói xong, anh đã kéo xe của cô đi trước.
Không cần, vẫn còn sớm, tôi tự đạp xe về được.
Cô ngăn cản anh.
Lên xe đi.
Anh nghiêm nghị nói, khuôn mặt điển trai lạnh lùng. Thấy anh kiên quyết như vậy, Tô Cẩn lùi lại. Người đàn ông đẩy xe đến một bên khác của bãi đỗ xe, Tô Cần đi theo sau. Đan Thần Huân đứng trước một con xe Jeep màu đen, anh mở cốp sau đặt xe đạp vào. Lúc đóng cốp, anh nhìn thoáng qua vết xước trên thanh bảo hiểm, thể là tìm một miếng đệm mềm nhét vào dưới xe để tránh làm xước sơn xe.
Tô Cẩn đang quan sát biển số xe nên không nhìn thấy, biển số xe màu trắng là xe của đồn cảnh sát.
Đây là xe cá nhân, không cần lo lắng tôi lấy xe công làm việc riêng.
Đan Thần Huân như hiểu được suy nghĩ của cô, mở cửa ghế phụ.
Tô Cẩn lên xe, có rất ít ngồi xe ô tô chứ đừng nói là ghế phụ. Sau khi ngồi vào cô thấy hơi mất tự nhiên nên dựa vào lưng ghế không hề nhúc nhích.
Sau đó anh lái xe rời khỏi Tổng cục.
Từ đầu đến cuối Tô Cẩn không nói câu nào, trong xe rất yên tĩnh, mãi sau người đàn ông mới nói:
Nếu có điều kiện thì cô cố gắng chuyển đến gần Tổng cục, sẽ thuận tiện cho công việc hơn.
Cô gái không nói gì, đôi mắt nhìn thẳng phía trước,
Tô Cần bình tĩnh lại.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Tô Cần bước nhanh xuống bậc thang đến bãi đỗ x5e.
Cô đang chuẩn bị ngồi lên xe, người đàn ông ra hiệu:
Lên xe, tôi đưa cô về.
Đúng...
Nghe thấy cái tên này, anh lại mỉm cười.
Tô Cẩn quay lại, nói:
Ngoại trừ ăn thì chỉ có ngủ, nó sống thoải mái hơn con người.
Cô không thoải mái à?
Nghe ra hàm nghĩa trong lời cô nói, anh hỏi.
Đan Thần Huân nghiêng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy trong veo của cô. Cô quá lạnh lùng, quanh người như một tảng băng, yên lặng đến mức như không hề tồn tại.
Mèo nhỏ có khỏe không?
Anh tùy ý tìm đề tài.
Cuối cùng cô gái đã quay sang:
Họ Đan?
Không.
Đan Thần Huân lại nhìn cô, nhớ đến việc lần trước cô rơi xuống sông.
Ngay lúc anh nhảy xuống cô đã không còn giãy giụa nữa, mặc cơ thể chìm dần xuống, có vẻ đã từ bỏ.
Cô...
Anh muốn hỏi nhưng cuối cùng không nói ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.