• 5,655

Chương 217: Tiện đường đến đón cô


Tô Cẩn dậy đúng sáu giờ, quay sang thì thấy bé mèo con đang nằm bên cạnh.

Cô nhìn cửa phòng đóng chặt, con mèo này và8o từ chỗ nào thế?

Không mời tôi vào nhà à? Cứ đứng ở cửa nói về vụ án sao?
Người đàn ông giả vờ muốn đi vào.

Tôi đang định ra ngoài.
Ý là không muốn anh vào nhà.
Lại là thuận đường?

Đã phá án rồi à?
Cô hơi ngạc nhiên:
Hung thủ là ai?


Không cho phép mày lên giư9ờng nữa!
Cô đặt nó xuống đất, thay quần áo xong thì ra phòng tắm để rửa mặt.
Vừa rửa sạch mặt, chuông cửa vang lên.6

Tạ Húc Mỹ.
Vẻ mặt người đàn ông trở nên nghiêm túc.

Tạ Húc Mỹ?

Tô Cẩn hơi nhướn mày, còn có lần sau? Cô thuận tay đóng cửa, hai người cùng vào thang máy xuống tầng.
Xuống tầng, Tô Cẩn đứng trong hành lang không hề nhúc nhích, thật ra mặt trời vẫn chưa lặn, cô vội xuống tầng chỉ vì không muốn có đàn ông vào nhà.

Bé con, đã lâu không gặp.
Anh khom lưng ôm nó, vuốt ve đầu nó.
Dường như bé mèo vẫn còn nhớ anh, nằm yên cọ đầu vào ngực anh, dáng vẻ mềm mại đáng yêu.
Ngoại trừ Diệp Ái Lạp thì không còn ai đến đây nữa, Tô Cẩn không quan tâm, cứ để cô ấy đợi đi. Chuông cửa lại kêu l5ên mấy lần rồi yên tĩnh, cũng không có tiếng gõ cửa, điều này không giống với phong cách của Diệp Ải Lạp. Tô Cẩn chải tóc xong đi đến phòng khách, lúc này chuông cửa lại vang lên.
Cô đi mở cửa...
Đan Thần Huân dừng lại, thấy cô cầm balo ở trước cửa, thế là đặt con mèo xuống.

Ngoan nhé, lần sau lại đến thăm mày.


Chào buổi tối. Người đàn ông mỉm cười đứng trước cửa, đèn hành lang chiếu xuống khuôn mặt góc cạnh của anh, trông đẹp trai đến chói mắt.
Tô Cẩn giãn lông mày, im lặng nhìn anh.

Meo meo meo...
Bé con ngẩng đầu lên, vui vẻ kêu lên với cô.
Vốn dĩ Tô Cần muốn mắng nó h3ai câu nhưng nhìn vào đôi mắt to tròn này, cuối cùng vẫn không mắng được, chỉ vỗ đầu nó.

Họ Đan, có ngoan không?
Anh xoa đầu nó.
Tô Cẩn nhướn mày, khóe miệng hơi giật giật. Người đàn ông này... còn gọi trôi chảy như thế.

Không mời tôi vào à?


Meo meo meo...
Anh vừa nói xong, bé mèo con đã chui ra từ bên cạnh chân cô, kêu meo meo về phía anh.

Anh đến đây làm gì?
Giọng cô lạnh lùng, không nghe ra vui giận.

Đã phá án rồi, tôi đưa Tiểu Viên về nhà nghỉ ngơi, thuận đường đến đón cô.
Anh vẫn đang ôm bé mèo, bé mèo quấn lấy anh, nằm trong lòng anh không chịu xuống.

Không muốn tôi vào nhà chơi thì có thể nói ra, tôi không giận đâu.
Đan Thần Huân khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh cô, khóe môi nở nụ cười thản nhiên.
Cô liếc nhìn anh, kéo khẩu trang nói sang chuyện khác:
Ai là hung thủ?


Ừ.
Anh kể lại kỹ càng lời khai của cô ta.

Sau khi nghe xong, Tô Cẩn suy nghĩ một lúc mới nói:
Có hai điểm đáng nghi. Cô ta nói dây thừng đã được treo trên cột từ trước, theo lời khai của cô ta và nhân viên nhà hàng tên A Quý, ngày đó trên xà nhà vừa được quét sơn, theo lý thuyết dây thừng phải dính sơn đỏ..


Cô ngẩng đầu hỏi anh:
Trên dây thừng thắt cổ nạn nhân có sơn không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.