• 5,655

Chương 219: Hiểu nhau


Trong lúc đó, thỉnh thoảng người đàn ông lại ngẩng đầu nhìn cô.

Phòng giải phẫu chỉ bật một chiếc đèn ống, đèn ống ở ngay phía trên bàn làm vi8ệc, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu xuống gò má cô. Cô gái đeo khẩu trang, mái tóc ngắn nhẹ nhàng năng động, phần tóc mái màu đen che khuất gần nửa phần trá3n, phía dưới là đôi mắt đen láy hoạt bát và sống mũi thon dài thẳng tắp.

Dưới ánh đèn, làn da cô gái trắng nõn gần như trong suốt, nhìn không9 hề chân thật mà cứ như là ảo ảnh.
Trong chớp mắt đó, khuôn mặt điển trai của Đan Thần Huân nặng nề như tảng băng, anh chậm rãi đứng dậy.

Cô có muốn uống cà phê không?
Người đàn ông hỏi, giọng nói hơi khàn lộ ra vẻ đè nén trong đêm yên tĩnh.
Tô Cẩn gật đầu, vẫn tập trung vào tài liệu.
Anh nghiêm túc5 nhìn cô chằm chằm, cô gái này như một bí ẩn, ngoại trừ sở thích cơ bản thì anh không hề hiểu cô. Anh không biết cô đã gặp chuyện gì. Vì sao cô không thể ra nắng? Vì sao không thể tiếp xúc với người khác phái?
Còn cá... những nghi ngờ chôn sâu trong lòng...
Cô... tại sao lại có suy nghĩ từ bỏ mạng sống?
Cô kéo tập tài liệu kia về tiếp tục xem, vẻ mặt lạnh lùng.
Tô Cẩn, tôi thật sự không hiểu cô, nhưng tôi nhận ra được mặc dù cô rất tự tin và hoàn thành xuất sắc công việc, hình như cô vẫn không vui.
Đan Thần Huân cân nhắc câu chữ, anh có thể cảm nhận rõ ràng những điều này.
Dường như chỉ có lúc làm việc, cô mới tìm được bản thân, tinh thần mới phấn chấn.
Những lúc khác có lạnh lùng, ít nói, kỳ quặc, dường như không ai có thể bước vào thế giới của cô. Thấy ánh mắt cô hơi lạnh lùng, Đan Thần Huân lập tức nói:
Xin lỗi, tôi không có tư cách phán xét cô.

Trong chớp mắt đó, Đan Thần Huân có cảm giác cô không hề tồn tại.
Đồng tử người đàn ông co lại, su6y nghĩ này lại khiến anh thấy hơi hoảng sợ.
Anh không thích cảm giác này, cứ như có một cái tay ghìm chặt cổ họng anh.
Đan Thần Huân bật cười:
Tôi có hứng thú.


Anh sẽ không thấy hứng thú.

Cô là người cực kỳ nhàm chán, mọi người chỉ thấy tò mò với sự kỳ quặc của cô, sau khi thật sự hiểu rõ cô, có lẽ không ai cảm thấy hứng thú nữa.
Tô Cẩn im lặng nhìn anh, cầm cốc cà phê lên uống. Người đàn ông kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, hai người chỉ cách nhau một cánh tay.

Cô thích đeo khẩu trang à?
Trong lúc làm việc thì anh còn hiểu được, vì sao đi ra ngoài lúc đêm hôm khuya khoắt cũng đeo?

Ngoại trừ bò bít tết, cô còn thích gì nữa?
Người đàn ông tiếp tục hỏi.
ít nhất thì bây giờ cô không bài xích anh.
Nghĩ tới đây, tâm trạng anh tốt hơn nhiều.

Nghỉ ngơi một lát rồi xem tiếp.
Đan Thần Huân lấy tập tài liệu trong tay cô, ném nó sang một bên.
Đan Thần Huân rời khỏi phòng giải phẫu, nửa tiếng sau mới mang một bình cà phê đen nóng hổi vào.
Anh rót ra hai cốc, Tô Cẩn nhận lấy, kéo khẩu trang xuống nhấp một ngụm.
Người đàn ông thấy vậy thì khẽ cười, anh có cơ hội chậm rãi tìm hiểu cô, không cần vội vã.
Cuối cùng Tô Cẩn đã nhìn anh, giọng điệu lạnh nhạt:
Cảnh sát Đan, anh đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy.


Chỉ là đồng nghiệp tìm hiểu nhau thôi mà.

Tô Cẩn:
Tôi không có hứng thú với anh.

Tô Cẩn cười nhưng trong mắt lại không hề có độ ẩm:
Ý nghĩa sống của tôi là vì chờ đến ngày đó.


Câu nói này của cô như đang lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp như sương khói hư vô mờ mịt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.