Chương 222: Nơi an toàn nhất
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 701 chữ
- 2022-02-06 10:50:04
Giải phẫu.
Cô nói xong liền kéo áo nạn nhân ra, để lộ phần bụng.
Giải phẫu ngay tại đây!
Hạ Bân đứng cách bọn họ hai mét ngạc nhi8ên nhìn cô, vừa nói xong đã thấy cô đặt lưỡi dao xuống.
Những cảnh sát có mặt nghẹn họng nhìn chằm chằm, mặc dù đã thấy nhiề3u xác chết nhưng đây là lần đầu tiên được xem giải phẫu, nhất là giải phẫu ngay tại hiện trường phát hiện vụ án.
Trên đường có rất nhiều xe và rất nhiều nhân viên công tác, khiến con đường trở nên hỗn loạn.
Lái xe nửa tiếng mà xe còn chưa rời khỏi trung tâm thành phố.
Người đàn ông không nói, xe đã chạy vào một khu dân cư. Giai Cảnh Thiên Thành
Nhà anh à?
Cô lập tức đoán ra.
Tô Cẩn vô thức đội mũ trên áo khoác lên.
Người đàn ông thấy động tác của cô qua kính chiếu hậu, khuôn mặt điển trai càng nặng nề hơn.
Đan Thần Huân đứng dậy đi bàn bạc với nhóm cảnh sát, trong lúc này Tô Cẩn đã khâu xác chết lại.
Sau khi xử lý xong, cô tháo găng tay, viết một phần báo cáo khám nghiệm tử thi đơn giản vào sổ ghi chép rồi ký tên.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên quay đầu xe chạy về phía ngược lại với đồn cảnh sát.
Đi đâu thế?
Xe chạy được mười phút, Tô Cẩn mới hỏi.
Hôm nay mặt trời mọc lúc 5 giờ 7 phút, anh tính toán thời gian, chắc chắn có thể đưa cô về nhà trước khi mặt trời mọc.
Nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, một tuần nữa để thành sẽ tổ chức một cuộc thi marathon, từ sáng sớm đã bố trí đường chạy.
Mọi người đ9ều hơi hoảng hốt, có một người không nhịn được bèn rời đi... Đan Thần Huân vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh cô, nhìn chằm chằm gò má cô gá6i, thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô... rất đẹp.
Chết vì ngạt thở.
Tô Cần cắt thực quản và khí quản ra, phát hiện có viên thu5ốc chưa tan chặn ở yết hầu, còn có một viên kẹt trong khí quản, đây chính là nguyên nhân cái chết.
Về đồn cảnh sát nhé?
Anh quay đầu xe, định về Tổng cục trước.
Nhưng đi được nửa đường mới nhận ra người tổ chức giải đấu lớn đã rào lại đường chạy bằng lan can, ngã tư gần nhất đã bị phong tòa. Nếu muốn đi đường vòng, ít nhất phải đi 40 phút, hơn nữa đang tắc đường, không thể đảm bảo có thể đến nơi trong vòng 40 phút.
Mặt trời mùa hè mọc sớm, mới hơn bốn giờ sắc trời đã tảng sáng.
Đan Thần Huân để Hạ Bân ở lại giải quyết nốt, lập tức dẫn Tô Cẩn rời khỏi hiện trường.
Trong xe có một bộ đồ bảo hộ, mặc nó có tác dụng không?
Đan Thần Huân hỏi.
Không được, nhất định phải hoàn toàn ngăn cách ánh sáng.
Cô từng thử cách mà anh nói nhưng không hề có tác dụng.
Tôi xuống xe đi bộ.
Tô Cẩn ra hiệu anh dừng xe ở lề đường.
Đi bộ cũng không kịp.
Thời gian đi bộ còn lâu hơn, chắc chắn không kịp về Tổng cục trước khi mặt trời mọc.
Đan Thần Huân lái thẳng xe vào bãi đỗ xe ngầm, sau khi dùng hắn mới ngoảnh lại nói:
Đây là chỗ an toàn nhất ở gần đây...
Anh xuống xe mở cửa sau, thấy cô không động đậy, anh cười nói:
Cô không còn lựa chọn nào khác đâu.
Tô Cẩn yên lặng một lúc rồi vẫn xuống xe. Cô cầm theo hộp điều tra thực địa, Đan Thần Huân nhận từ tay cô rồi đặt vào ghế sau, sau đó dẫn cô lên tầng.
Sau khi bước ra từ thang máy, cô gái bước đi rất chậm, cứ đi theo sau lưng người đàn ông, đôi mắt ngập nước nhìn bóng lưng rộng lớn phía trước.
Tô Cẩn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình đến nhà người khác phải.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.