Chương 272: Vụ án bộ xương (17)
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 582 chữ
- 2022-02-06 10:51:03
Không phải tôi dặn cô nghỉ ngơi cho khỏe à?
Giọng Đan Thần Huân lạnh lùng, không ngờ cô lại lên mạng xương sọ về nhà.
Cô còn chưa8 cởi cả áo khoác, có thể thấy vừa về nhà đã vùi vào làm việc.
36 tiếng không ngủ nghỉ, lại còn tập trung cao độ, dù cơ thể làm bằn3g sắt cũng không chịu được, huống chi là cô?
Sắp xong rồi.
Cô ngồi xếp bằng trên mặt thảm, tiếp tục hí hoáy.
Người đàn ô9ng lạnh lùng đứng nhìn cô, nhờ ánh đèn tường nhìn rõ vẻ mệt mỏi trên mặt cô.
Tô Cẩn, trong Tổ đặc biệt chỉ có mình cô là bác sĩ 6pháp y, tôi không muốn cô quá sức...
Tô Cẩn vô thức nắm lấy cánh tay người đàn ông, dù cách một lớp vải áo nhưng cô vẫn cảm nhận được cơ bắp rắn chắc.
Ánh mắt cô hơi dao động, cô cụp mắt bước từng bước một.
Hai chân tê dại gần như mất cảm giác, Tô Cẩn bước đi lảo đảo, người đàn ông đỡ cô đi lại trong phòng khách một lúc, cuối cùng cảm giác tê dại đã biến mất.
Tô Cẩn nghi ngờ nhìn anh,
Không phải cô muốn về đồn cảnh sát ngay à? Chân tệ như thế thì đi kiểu gì? Vịn vào đây.
Giọng anh lạnh lùng, hình như không vui.
Cô khẽ di chuyển chân, cảm giác tê dại đánh úp đến khiến cơ thể có hơi lảo đảo.
Không đến mức đó đâu!
Cô ngắt lời anh, ngẩng đầu nói:
Nếu không làm xong bộ xương sọ này,5 tôi cũng không ngủ được.
Cô không thích để việc đến ngày hôm sau, nhất định phải hoàn thành trong một lần duy nhất, dù phải thức mấy ngày đi chăng nữa. Đan Thần Huân không nói chuyện nữa, tỏ vẻ vô cùng lạnh lùng.
Tô Cẩn không để ý, khoảng hai mươi phút sau thì ẩn xong điểm cuối cùng.
Cô cẩn thận quan sát xương sọ rồi nhẹ nhàng đặt xuống:
Hoàn thành rồi, bây giờ có thể về đồn cảnh sát làm khuôn đúc.
Cô chống vào bàn trà đứng dậy, có lẽ vì ngồi một tư thế quá lâu nên chân hơi tê, sau khi đứng lên lại không bước đi được.
Tô Cẩn đứng yên một lúc chờ cảm giác tê dại này dịu đi, cô gõ chân một cái.
Người đàn ông nhìn rõ ràng những hành động này của cô, anh im lặng đến gần, đưa cánh tay phải lên.
Cô buông tay anh ra, đi đến bên cạnh bàn trà dọn xương sọ vào một cái hộp. Lúc đi đến trước cửa, Đan Thần Huân đột nhiên dừng bước, ngoảnh lại nhìn cô chằm chằm:
Có phải cô còn chưa ăn gì không?
Tôi không đói.
Có lẽ vì quá đói nên cô không cảm thấy đói nữa. Người đàn ông đã mở cửa ra, nghe vậy liền đóng sầm cửa lại.
Tô Cẩn dừng động tác đi giày, đứng thẳng dậy nhìn anh đi vào nhà bếp.
Cô đi vào phòng khách, thấy anh lấy một phần bò bít tết từ trong tủ lạnh, sau đó bật bếp bắt đầu nấu nướng.
Tôi...
Cô là người, không phải máy móc.
Cô vừa định lên tiếng đã bị người đàn ông cắt ngang. Đan Thần Huân quay lưng về phía cô, giọng nói lạnh lùng.
Tô Cẩn đi đến cạnh bàn ăn, yên lặng ngồi xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.