• 5,657

Chương 271: Vụ án bộ xương (16)



Cô đừng lừa tôi, tôi mắt mờ không có nghĩa là đã lẫn.
Ông cụ vỗ tay cô:
Hôm nay các cô đến tìm Kiến Quân, nếu cô từng gặp nó t8hì còn đến đây làm gì?



Ông ơi.
Viên Khả không cãi lại được.

Cô cứng rắn nhét tiền vào tay ông cụ:
Ông ơi, co3i như cháu cho ông vay, lúc nào con ông về cứ nói cho cháu biết, ông lại trả cho cháu, có được không?


Vụ án đã diễn ra lâu vậy rồi, đúng là quá khó khăn. Anh Bân, có thể tìm ra hung thủ không nhỉ?

Có đội trưởng Đan mà còn sợ không điều tra được à?
Hạ Bân lại cực kỳ tự tin, đã qua nhiều năm vậy rồi, chưa có vụ án nào mà sếp không giải quyết được.
Viên Khả gật đầu, đột nhiên hỏi Đan Thần Huân:
Sếp, vì sao anh lại làm cảnh sát?

Sau khi lên xe, Tiết Linh Âm ngồi trên ghế phụ nói:
Cô hào phóng như thế, tiền lương mỗi tháng có đủ tiêu không? Ồ, không đúng, tôi quên mất cô là con nhà giàu...
Giọng Tiết Linh Âm rất quái gở, Viên Khả im lặng liếc nhìn rồi khởi động xe... Quay về Tổng cục, những người khác đều lần lượt trở về, bọn họ đều không liên lạc được với Hạ Kiến Quân giống nhóm Viên Khả. Người này như bốc hơi khỏi thế giới, bố mẹ, họ hàng bạn bè hoàn toàn không biết ông ta đã đi đầu. Manh mối đứt đoạn, sự tiến triển của vụ án lại bị gián đoạn.
Liên tục điều tra hai ngày một đêm khiến tất cả tổ viên đều đã mệt mỏi. Đan Thần Huân cho bọn họ về nghỉ ngơi, đêm đó anh, Hạ Bản và Viên Khả ở lại trực ban.
Chạng vạng tối, ba người ăn cơm ở nhà ăn tầng 20, lúc nói đến vụ án, Viên Khả lại buồn bã chống đầu.
Viên Khả không ch9ịu nổi việc thấy những cụ già bơ vơ không nơi nương tựa, hôm nay trên người chỉ còn mấy trăm đồng này, nếu không đã cho nhiều hơ6n rồi. Ông cụ hơi do dự, thấy cô kiên quyết như thế, cuối cùng đành gật đầu:
Được, coi như tôi mượn cô! Cô gái, cô là người tốt5! Cảm ơn cô...

Giọng ông cụ hơi nghẹn ngào, đôi mắt đong đầy nước mắt, ông nắm chặt tay cô, liên tục nói cảm ơn.
Điều này khiến hốc mũi Viên Khả chua xót, cô mỉm cười ngọt ngào rồi rời đi.
Hạ Ban cười nhìn Đan Thần Huân.

Vì sao cô lại làm cảnh sát?
Đan Thần Huân hỏi lại.

Vì yêu chính nghĩa.
Viên Khả siết chặt tay, dáng vẻ vô cùng oai phong.
Người đàn ông im lặng mỉm cười, dáng vẻ lúc ăn cơm rất tao nhã.
Xem ra, những người lựa chọn nghề cảnh sát đều vì đam mê cả.
Hạ Bân tổng kết.

Viên Khả mỉm cười, cô cắn gà rán, lúc nhìn sang đồng hồ thấy không còn sớm nữa, lập tức đứng dậy.


Sếp, tôi đi đón pháp y Tô.
Cô còn đang nhai đồ ăn, nhồm nhoàm nói.


Ngồi xuống.
Đan Thần Huân ra hiệu, chậm rãi đứng lên:
Để tôi đi.


Nghe vậy, Viên Khả và Hạ Bân nhìn nhau, hai người đều nở nụ cười mờ ám.

Ồ, sếp quan tâm người ta quá đi, còn tự đi đón nữa kìa! Đan Thần Huân không nhìn nụ cười mờ ám của bọn họ, sải bước rời khỏi nhà ăn. Một tiếng sau, anh lái xe đến Cẩm Thành Thượng Viện.

Sau bảy giờ, mặt trời đã xuống núi nhưng bầu trời chưa tối hẳn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.