Chương 278: Vụ án bộ xương (23)
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 540 chữ
- 2022-02-06 10:51:21
Từ năm 1990 đến nay, mỗi năm một túi được sắp xếp từ trên xuống dưới. Những túi hồ sơ được đặt ở đây chắc cũng không phải 8tài liệu bí mật.
Tô Cẩn xích lại gần, nhìn chằm chằm mặt bên một túi hồ sơ có ghi chú: Vụ án chưa giải quyết ở Đ3ế thành năm 2005.
Đây đều là những vụ án treo chưa được phá trong hai mươi năm qua? Trái tim đột nhiên siết chặt,9 hơi thở của Tô Cẩn khựng lại, đôi môi dưới lớp khẩu trang mất sạch vẻ hồng hào, trở nên trắng bệch.
Cô muốn nhìn rõ hơn nhưng càng nghĩ càng đau đầu, huyệt thái dương mơ hồ đau đớn, đầu óc phình to như muốn nổ tung.
Cô quay sang nhìn túi hồ sơ kia Đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn muốn tìm ra hung thủ giết cả nhà mình vào năm đó, những cảnh sát vẫn không tìm được bất kỳ manh mối gì.
Đã mười ba năm trôi qua, vụ án vẫn chưa được phá, Tô Cẩn biết thời gian càng lâu thì hy vọng càng xa vời.
Cô giơ cánh6 tay đang run rẩy lên, tìm theo từng năm, cuối cùng tìm thấy tủi hồ sơ năm 2007 ở phía dưới tủ.
Cô nhìn chằm chằm5 túi hồ sơ, vành mắt lập tức đỏ hoe, cả người run rẩy. Cô hơi cúi người, chống hai tay lên đầu gối.
Trong khoảnh khắc đó, vô số hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu cô, bên tai như nghe được tiếng cười trẻ thơ...
Chị... Chị.
Cô từng đi tìm manh mối nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì.
Tô Cẩn đã quên những chuyện vào đêm xảy ra vụ án, cô biết chắc chắn mình đã biết điều gì đó, nhưng trí nhớ như bị giam cầm, làm thế nào cũng không nhớ ra nổi.
Mười ba năm qua cô sống rất đau khổ, lý do sống duy nhất là tìm ra hung thủ!
Giọng nói non nớt trẻ thơ như một con dao găm đâm mạnh vào ngực cô, trái tim như bị xé rách, từng cơn đau ập tới, lan ra cả người.
Cô che ngực hơi lùi ra sau, bước chân loạng choạng.
Tô Cẩn thuận thế vịn vào bàn làm việc, hơi thở dồn dập, cô nhắm mắt, trong đầu càng nhiều hình ảnh lộn xộn hơn.
Cô chậm rãi đứng thẳng dậy, phải có chìa khóa mới mở được ngăn tủ này, nhưng có chìa khóa thì cô cũng không có can đảm lấy túi hồ sơ kia ra. Tô Cẩn sải bước đi đến ghế sofa, mỗi một bước đi đều nặng nề và khó khăn.
Lúc đi đến trước ghế sofa, cô chán nản ngã bệt xuống, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ngăn tủ... Vào năm 10 tuổi, cô nằm viện hơn nửa năm, sau khi xuất viện về nhà đối mặt với không gian quen thuộc thì lại sụp đổ, cả đêm không ngủ nổi, khó khăn mới ngủ được thì lại tỉnh giấc giữa đêm.
Sau đó, có người tốt bụng giúp đỡ cô bán căn nhà của nhà họ Tô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.