Chương 281: Người mất tích hai năm
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 647 chữ
- 2022-02-06 10:51:16
Cảnh sát đây, xin hỏi ông là Chu Huy sao?
Tiết Linh Âm đưa thẻ cảnh sát ra.
Chu Huy chỉ làm ở ngân hàng phát triển Đ8ể thành một tuần, ngân hàng không có địa chỉ của ông ta, bọn họ vừa điều tra được tin tức từ đồng nghiệp vừa rồi.
Với3 suy nghĩ không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, bọn họ đã tìm đến đây.
Hai cô cảnh sát bước vào trong nhà. Đây là một khu dân cư kiểu cũ, nền nhà lát đá hoa cương, kiểu 5trang trí này rất phổ biến vào hai mươi, ba mươi năm trước, nước sơn trên tường đã xỉn màu, nấm mốc.
Căn nhà này khoảng 80 mét vuông, phòng khách lộn xộn, quần áo ném lung tung trên sofa, trên bàn trà đầy đồ linh tinh, gạt tàn thuốc đã đựng đầy tàn thuốc, còn có bát đũa chưa được rửa.
Trong phòng không có điều hòa nên vừa nóng vừa ẩm ướt, bốc lên mùi hôi thối.
Viên Khả không hiểu ra sao, cô nhìn người đàn ông rồi nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông nhìn các cô rời đi, sau đó đóng cửa lại. Ông ta vội vàng chạy vào phòng ngủ mở cửa tủ quần áo, nói vào bên trong:
Cảnh sát đi rồi, ra đi!
Người đàn ông độ tuổi trung niên trốn ở bên trong thò một chân ra, ông ta mặc áo phông màu trắng và quần đùi màu đen, trên trán ướt sũng mồ hôi.
Đúng là tôi, chào cô cảnh sát..
Người đàn ông rấ9t khách sáo.
Có thể vào trong nói chuyện không?
Điều này...
Người đàn ông hơi do dự, sau đó tránh sang bê6n cạnh:
Mời vào.
Viên Khả ngạc nhiên trợn tròn mắt, Tiết Linh Âm đứng ở ngoài cửa gọi:
Đi thôi.
Viên Khả không hiểu lắm. Còn chưa hỏi câu nào mà? Sao đã đi rồi hả?
Đi thôi, đừng làm mất thời gian.
Tiết Linh Âm nói xong cầu này đã sải bước, nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Viên Khả cau mui, suýt thì nôn ra những cố chịu đựng. Cô nhìn xung quanh, nhìn tình hình trong nhà vệ sinh thì chắc trong nhà không có phụ nữ, có thể nhận ra đây là một người độc thân.
Ông ở một mình?
Tiết Linh Âm đứng ở cửa ban công ngẩng đầu nhìn quần áo đang phơi.
Vâng, tôi là một lão độc thân già cả.
Chu Huy tự trêu chọc, khuôn mặt đầy ria mép nở một nụ cười thật thà, hình như tính tình rất tốt không hề xấu như vẻ ngoài.
Cộng thêm hoàn cảnh nghèo khó, có lẽ đây là nguyên nhân không tìm được vợ. Tiết Linh Âm im lặng đi một vòng trong phòng khách, cô nhìn chằm chằm giày trong tủ giày, đột nhiên nói:
Được rồi, chúng tôi đã xem xong rồi, cảm ơn ông đã phối hợp.
Nói xong thì đi luôn.
Sao lại tìm tới đây chứ?
Ông ta lau mồ hôi, vội vàng thu dọn đồ đạc.
Không thể ở lại nữa, tôi phải đi ngay!
Cậu có thể đi đâu? Bây giờ cảnh sát đang truy nã cậu đấy!
Chu Huy lo lắng.
Không cần biết, tóm lại không thể ở lại chỗ cậu được nữa.
Cậu.
Chu Huy vẫn luôn nghi ngờ:
Cậu thật sự giết người sao?
Vì vậy mới bỏ trốn, không liên lạc với người nhà?
Không, tôi không giết người!
Ông ta nhanh chóng dọn dẹp hành lý, thật ra cũng chỉ có mấy bộ quần áo thay giặt.
Lão Chu, hai năm qua cảm ơn cậu đã cho tôi ở nhờ, sau này tôi chắc chắn sẽ báo đáp.
Nói xong, người đàn ông vội vàng rời khỏi phòng ngủ. Ông ta đi giày, không cho Chu Huy tiễn, chạy chậm xuống tầng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.