Chương 303: Vì sao lại đối xử tốt với tôi?
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 679 chữ
- 2022-02-06 10:52:10
Hạ Bân nheo mắt, gõ bút xuống bản ghi chép:
Được, chúng tôi sẽ đi điều tra.
Nói xong, anh ta gọi điện thoại cho 8người bên phòng quan sát:
Linh m, đến Đại học Tây Bắc điều tra thử xem...
Anh ta cúp điện thoại, lạnh lùng nói:
Nếu đi3ều tra ra anh đang nói dối, chúng tôi sẽ kiện anh!
Bò bít tết không rẻ.
Cô ngồi xuống cầm dao dĩa cắt một miếng thịt cho vào trong miệng.
Mỗi ngày ăn ít nhất hai miếng bò bít tết, chi phí mỗi tháng rất lớn,
Người đàn ông nghe vậy chỉ im lặng, đôi mắt đen láy nặng nề nhìn cô.
Tô Cẩn ăn hết rồi im lặng ngồi đọc sách, Đan Thần Huân đang định nói chuyện thì điện thoại trong túi lại kêu lên.
Từ sáng sớm Tiết Linh Âm và lão Dương đã đến Đại học Tây Bắc. Đã nhiều năm trôi qua, lại còn hỏi về việc riêng tư nên chắc sẽ rất khó hỏi được, hai người đi mãi vẫn chưa về.
Hôm nay Tô Cẩn không về nhà mà ở lại phòng giải phẫu.
Các anh chỉ có thể tạm giam tối 48 tiếng!
Lâm Vĩ quát to về phía cánh cửa.
Hạ Bân không quan tâm anh ta, đóng sầm cửa lại.
Anh...
Người đàn ông ngẩng đầu, vẻ mặt thay đổi, anh ta cau chặt mày:
Tôi không quen5 cô ta! Tôi là bạn học của Đỗ Vũ nhưng không biết người nhà cậu ấy!
Hạ Bân hừ lạnh, đứng bật dậy:
Vậy anh cứ chờ ở đây đi!
Đan Thần Huân cũng đứng dậy, hai người lần lượt rời khỏi phòng thẩm vấn.
Rèm cửa kéo kín che khuất ánh mặt trời chói chang, cô đang cẩn thận đánh giá bộ xương nhỏ kia, đứng một lúc lâu không hề động đậy.
Đan Thần Huân gõ cửa đi vào trong tay còn cầm một túi đồ ăn sáng.
Đan Thần Huân bật cười hiểu ý cô, anh dựa vào ghế nhìn cô ăn. Cô gái ăn hết nửa miếng rồi ngẩng đầu lên:
Vì sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?
Câu hỏi đột ngột của cô khiến người đàn ông nhướn mày, anh im lặng, mãi sau mới nói:
Cô là... bác sĩ pháp y mà tôi coi trọng.
Lâm Vĩ im lặng, vẻ mặt hơi thay đổi.
Đan Thần Huân nh9ận ra sự khác thường của anh ta, nói:
Anh tưởng không nói thì chúng tôi không nhận ra à? Anh quen biết Đỗ Quyên, hơn nữa6 quan hệ khá thân thiết.
Không có mục đích khác sao?
Mục đích à...
Anh mỉm cười, khuôn mặt điển trai hấp dẫn, thể hiện ra khí chất mê người:
Nếu nói không có, cô cũng không tin.
Khóe mắt Tô Cẩn hơi giật giật, cô cúi đầu ăn một miếng nữa, giọng điệu lạnh nhạt:
Cảnh sát Đan, ngoại trừ khám nghiệm tử thi và điều tra vụ án, tôi không có hứng thú với những thứ khác. Tôi không cần biết anh có mục đích gì, tôi không quan tâm...
Ừm... Được. Cô nói đi.
Là Tiết Linh Âm gọi tới, anh nghiêm nghị nghe hết mới nói với Tô Cẩn:
Cô nghỉ ngơi trước đi, bây giờ tôi đến phòng thẩm vấn.
Điều tra được rồi à?
Tô Cẩn ngước mắt hỏi.
Bò bít tết.
Anh lấy hộp ra, đặt ở trên bàn làm việc.
Tô Cẩn nhìn thoáng qua tên nhãn hiệu ở trên vỏ hộp, lại là bò bít tết trong nhà hàng Jones vô cùng đắt đỏ.
Cô yên lặng quay lại bàn, tháo khẩu trang nói:
Anh đi mua à?
Gọi giao hàng.
Người đàn ông dọn xong dao dĩa rồi ngồi xuống ghế. Tô Cẩn không nhúc nhích, cô đứng yên bên cạnh nhìn anh, trên mặt không có cảm xúc gì.
Lại không đói à?
Đôi mắt đen láy hẹp dài của người đàn ông đầy ý cười, giọng điệu hơi bông đùa.
Người đàn ông gật đầu, lập tức sải bước đi ra ngoài...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.