Chương 304: Nguồn gốc số tiền
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 659 chữ
- 2022-02-06 10:52:09
Ngồi thẳng lên!
Hạ Bân giận dữ quát:
Chúng tôi có nhân chứng xác nhận anh có quan hệ thân thiết với Đỗ Quyên!
Cuối cùng Tiế8t Linh Âm và lão Dương đã tìm được một nhân chứng ở trường đại học, là một ông lao công.
Nói chuyện phải có chứng cứ, tôi có thể kiện anh tội vu khống!
Lâm Vĩ mỉm cười thoải mái, lại rất bình tĩnh,
Vu khống?
Hạ Bân nghiêm nghị nói:
Không có chứng cứ mới là vu khống!
Anh hơi dừng lại, ánh mắt lạnh lùng hơn:
Anh không thừa nhận có quen biết Đỗ Quyên, tôi nghi ngờ anh còn giấu giếm việc khác! Lâm Vĩ, mời anh giải thích số tiền anh cứu nhà máy từ đầu ra!
Tôi mượn...
Vay nặng lãi? Lúc trước anh không nói vậy...
Đan Thần Huân ra hiệu.
Hạ Bân mở bản ghi lời khai ra chỉ cho anh ta xem:
Căn cứ vào lời khai trước đó của anh, anh nói bạn học thời đại học đều là người bình thường, xin hỏi anh cần bao nhiêu tiền để cứu nhà máy giày? Hai ba trăm nghìn cũng chưa chắc đã đủ nhỉ?
Là một sinh viên đại học bình thường, ai có lắm tiên cho anh ta mượn thế? Dù cho có mấy người bạn học giàu có, tại sao bọn họ phải cho anh ta mượn nhiều như vậy!
Lâm Vĩ im lặng, cụp mắt không nói tiếp nữa.
Tuy đã qua rất nhiều năm nhưng sau kh3i nhìn ảnh của Đỗ Quyên và Lâm Vi, ông ta lập tức nhận ra.
Ông lao công đó tận mắt thấy hai người đi cùng nhau trong trường, 9hơn nữa trò chuyện rất vui vẻ.
Có mấy lần ông ta đi ngang qua hai người còn nghe thấy hai người trò chuyện rất thân thiết, r6ất giống người yêu! Ông chủ Lâm, có cần đổi chất thắng mặt không?
Hạ Bân hừ lạnh:
... Anh đừng nói là nói chuyện vui vẻ như thể còn 5không quen biết nhau!
Lâm Vĩ nghẹn họng không trả lời được, sắc mặt trở nên đỏ bừng:
Dù tôi và cô ta có quen nhau thì sao?
Thì sao?
Khuôn mặt điển trai của Đan Thần Huân vô cùng lạnh lẽo:
Anh giấu giếm mối quan hệ với Lý Diệp Tử, lại phủ nhận việc quen biết Đỗ Quyên, chỉ dựa vào hai điều này, cảnh sát có thể nghi ngờ anh là hung thủ! Còn nữa...
... Chúng tôi nhận được tin tức, nghi ngờ Đỗ Quyên từng gọi điện thoại cho đám cướp, anh lại quen biết cô ta, sau khi vụ cướp diễn ra lại có một khoản tiền cứu nhà máy, chẳng lẽ những chuyện này chỉ là trùng hợp? Hay anh cũng liên quan đến vụ cướp?
Đan Thần Huân nói với giọng điệu sắc bén:
... Trong vụ cướp ngày 7 tháng 12, có phải anh và Đỗ Quyên đều tham gia vào không?
Mẹ nó chứ?
Hạ Bân không nhịn được chửi bậy:
Anh đã nói bạn học đều là người bình thường, ai có lắm tiên cho anh mượn thế hả?
Vay nặng lãi cũng không được sao?
Anh đứng dậy, hai tay chống mép bàn nghiêng người về phía trước:
Ông chủ Lâm, đừng tưởng tôi không nhận ra anh đang gây sự với cảnh sát, cho rằng cảnh sát không tìm ra chứng cứ để kiện anh? Hừ, chỉ cần từng làm, sớm muộn gì cũng lộ ra sơ hở! Hạ Bân...
Anh đứng thẳng dậy, dặn dò:
Nhốt vào phòng tạm giam!
Các anh có chứng cứ không?
Lâm Vĩ cười lạnh hỏi ngược lại.
Đan Thần Huân khẽ hừ một tiếng:
Không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần tìm ra Đỗ Quyên là mọi việc sẽ thôi...
Vâng!
Hạ Bân cười rồi túm lấy cổ áo Lâm Vĩ, kéo anh ta dậy:
Đi thôi, ông chủ Lâm...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.