Chương 119: Tinh thạch thần phẩm khiến không gian chảy loạn
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1527 chữ
- 2022-02-04 07:29:47
Bách Lý Long Dận cung kính nói:
- Sư phụ! Phải chặn khe hở như thế nào?
Không... Loại chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra!
Thúc giục linh lực trong cơ thể, một luồng ánh sáng hồng tuôn ra từ trong lòng bàn tay hắn, hắn lập tức đưa ra lựa chọn, vỗ một chưởng lên linh đài:
Dương Tam Kiếm cười nham hiểm, lộ ra sự nghiền ngẫm.
- Ý của sư phụ là... Người này có lẽ đang ở Đế đô?
Dương Tam Kiếm không hề giấu giếm điều 5gì với đồ đệ này của mình, sờ nốt ruồi ở khóe mắt theo thói quen, nói:
- Cần dùng tinh thạch Thần phẩm mới có thể bịt khe hở không gian lại, theo ta biết, loại vật này chỉ có...
- Oong!
Khí lạnh lập tức bị xua đi, toàn bộ điện Phật bừng sáng, ánh sáng màu hồng chiếu khắp nơi, khiến mắt người cũng không thể mở ra!
- C9ũng có thể coi là vậy.
Tử Nguyệt không biết làm sao, không ngờ mỹ nam đẹp trai như Tống Thanh Huy tưởng như trẻ tu6ổi mà lại già đến vậy, còn là sư phụ của Hạo Thần nữa chứ? Không khoa học!
- Đa tạ sư phụ!
Mặc dù biết câu trả lời, Bách Lý Long Dận vẫn hỏi:
- Đây là tinh thạch Thần phẩm trên Cửu Tiết Vương trượng. Trước khi lên đường, phụ hoàng đã để đại sư luyện khí lấy nó xuống giao cho ta, hy vọng có thể kịp thời ngăn chặn trận tai họa này.
- Ừm... Chính là nó.
Đang nói chuyện, Dương Tam Kiếm bỗng ngừng lại, nhíu mày, hét to:
- Chạy mau! Đường hầm không gian sắp sụp rồi!
Bách Lý Long Dận cảm thấy hô hấp cuối cùng cũng trở lại. Vẻ mặt kính nể nhìn sư phụ.
- Khe hở không gian này cũng không phải tự nhiên mà có, nó đã xuất hiện được mười ngày rồi. Tu vi của người này không phân cao thấp với ta. Công pháp mà hắn sử dụng... Mặc dù đã cố gắng ngụy trang thành Khí Linh giả, nhưng vẫn lộ ra dấu vết trước bổn tọa.
- A!
Bách Lý Long Dận và Dương Tam Kiếm có cố tránh thế nào cũng không tránh khỏi số phận bị hút vào kẽ hở, trong quá trình chống chọi với thiên nhiên, loài người luôn trở nên nhỏ bé! Ngay cả tuyệt thế cường giả như Dương Tam Kiếm cũng không thể trốn thoát số phận.
Cùng với tiếng hét:
- Bùm!
Bách Lý Long Dận lập tức hiểu ra, lấy một chiếc túi gấm ra.
Một tinh thạch màu hồng hình giọt nước lộ ra từ trong túi gấm.
Tứ Nguyệt Minh Châu ẩn trong điện cũng bộc phát ra ánh sáng hồng, nhưng chỉ giằng co trong chớp mắt, cũng bị không gian chảy loạn hút vào!
Bên trong không gian Tứ Nguyệt Minh Châu, đất núi rung chuyển.
Hai người đi tới sau lưng tượng Phật cao năm mét, tu vi Bách Lý Long Dận hơi yếu, khi nhìn thấy vòng xoáy khe hở và dị vật đang điên cuồng xoay tròn bên trong, sắc mặt liền thay đổi, lùi về phía sau ba bước!
Đối với sự hèn nhát của học trò, Dương Tam Kiếm hừ lạnh, tay cầm Càn khôn Âm Dương Kiếm, vẽ ra vạn đạo kiếm quang, kiếm khí dùng hai màu trắng đen vẽ ra hình thái cực, chống đỡ luồng khí công kích từ khe hở không gian.
Tinh thạch Thần phẩm vỡ vụn, khe hở không gian xé rách một lỗ hổng lớn dài mười mét, còn đang dần dần to ra, gió xoáy bỗng biến thành gió lốc, toàn bộ bức tượng Phật cao năm mét sụp đổ ầm ầm.
Cả tòa điện Phật bị hủy diệt trong phút chốc, đám dơi hút máu dốc toàn lực bay ra ngoài!
- Sư phụ không trở về Đế đô sao?
- Ta và Tống Thanh Huy, đến lúc chết cũng không muốn gặp mặt.
Bách Lý Long Dận im lặng, hai vị này đấu với nhau nhiều năm như vậy, chuyện của trưởng bối, hắn cũng không nên tham gia.
- Lần này ngươi đã lập công lớn khi tu bổ khe hở, Hoàng thượng sẽ càng thêm coi trọng ngươi. Ngôi vị chí tôn kia, một ngày nào đó sẽ thuộc về ngươi. Dĩ nhiên, ngươi vẫn chưa nắm chắc...
- Dạ Diên!
Tử Nguyệt lo lắng hô.
- Nguyệt mỹ nhân, ta phải đi rồi, hữu duyên gặp lại!
- Bùm!
- Không sai.
Dương Tam Kiếm vừa nhét tinh thạch Thần phẩm vào kẽ hở, làm phép tu bổ, vừa cảnh cáo Bách Lý Long Dận:
Không gian vẫn tiếp tục rung lắc, khi vô vàn ánh sáng hồng chiếu rọi khiến mọi người không thể mở mắt, trời đất quay cuồng, một giây tiếp theo, tất cả mọi người đều đứng trước bậc thang điện Phật đang không ngừng lắc lư.
Dạ Diên đã dùng hết lực lượng đưa các ngươi thoát khỏi Tứ Nguyệt Minh Châu đến nơi này... Nhưng viên Nguyệt Minh Châu này sẽ vĩnh viễn ở lại trong không gian chảy loạn.
Dương Tam Kiếm hơi trầm ngâm, hai mắt phát sáng, Hoàng đế này đúng là dốc hết vốn liếng, không ngờ lại thật sư lấy tinh thạch Thần phẩm để chặn kẽ hở:
- Đưa cho ta.
Bách Lý Hạo Thần đỡ lấy Tử Nguyệt, Tử Tịch cũng nắm chặt cánh tay Mộng Điệp.
Dạ Diên bị tổn thương đầu tiên, nôn ra một ngụm máu tươi, bắn lên hoa bách hợp đỏ.
Chậm rãi đi tới trước vòng xoáy, trường bào màu đen có hoa văn mây đỏ bị thổi bay phần phật, khuôn mặt không dễ nhìn đứng trước luồng gió mạnh lại lộ ra sự kiên nghị khác với vẻ gian xảo thường ngày, lông mày bởi vì gió thổi mạnh mà kết thành sương lạnh.
Hai tay Dương Tam Kiếm cầm kiếm, một hơi kết ấn, một phù văn âm dương hình tròn âm dương bịt kín khe hở lớn chừng bàn tay, lập tức gặp phải chống cự mãnh liệt, nhưng rất nhanh, vòng xoáy đã ngừng lại, gió thổi mây trôi trở về yên bình.
Sư phụ? Khi Tử Nguyệt nghe thấy tiế8ng gọi này, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài, ma xui quỷ khiến giơ tay chọc lên khuôn mặt tuấn tú của Bách Lý Hạo Thần:
- Đừng bảo sư phụ ngươi là Tống Thanh Huy đấy nhé?
Bách Lý Hạo Thần ho khan, hơi ngập ngừng, nói:
Dương Tam Kiếm mặc kệ tên đồ nhi này thật sự tôn kính hắn hay chỉ giả vờ nịnh nọt, thấy mọi chuyện đã xong, từ từ thu hồi huyền lực, ném Xích Luyện cho hắn:
- Chuyện ở đây đã kết thúc, vi sư rời đi trước. Con rắn này, ngươi cầm trả lại cho hắn.
Dưới chân hỗn loạn, Lâu Tử Nguyệt còn chưa kịp nói gì, hắn đã tự vẫn trước mặt nàng!
Hàng vạn ánh sáng hồng tràn ra từ thân thể nổ tung của Dạ Diên, tản ra khắp rừng cây bách hợp đỏ, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy bách hợp đỏ lập tức bị chôn vùi, hóa thành một cỗ lực lượng, hóa thành ánh sáng hồng!
Rốt cuộc là thứ gì mà lại lợi hại như vậy?
Bách Lý Long Dận phải nheo mắt mới có thể thích ứng với ánh sáng, nói:
- Nhưng người có tu vi như vậy trong Đế đô, trừ Tống Thanh Huy, không có người thứ hai. Người này lẩn trốn trong Đế đô, xem ra, chúng ta làm việc càng phải cẩn thận hơn.
- Sư phụ dạy phải, đồ nhi nhớ kỹ.
Khuôn mặt căng thẳng, Dạ Diên biết chuyện không hay rồi, trong khe hở không gian vốn là đường hầm không gian, nhưng bây giờ đã biến thành không gian chảy loạn, mà tinh thạch Thần phẩm kia đã đè chết ngọn rơm chống đỡ cuối cùng.
Trong không gian chảy loạn, tất cả vật có hay không có sinh mạng đều bị xé nát, cho dù Tứ Nguyệt Minh Châu có sức mạnh phòng vệ nghịch thiên, có thể chống đỡ chảy loạn, nhưng nếu không nắm lấy cơ hội, tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị lạc trong không gian chảy loạn, vĩnh viễn không tìm được đường về...
- Bụp bụp bụp!
Mấy con dơi hút máu thò đầu ra lập tức bị nổ tung! Nơi ánh sáng hồng đi qua, lập tức giết sạch mọi thứ! Mà bọn họ không biết rằng, sau khi viên tinh thạch này xuất hiện, toàn bộ đám dơi hút máu trong ngôi chùa Thanh Lương này đều chết sạch, ngay cả Xích Luyện cũng núp ở góc tường, không dám nhúc nhích!
Kiêu Dạ hiếm khi than thở, chỉ có hắn biết, bị không gian chảy loạn cuồng bạo này xé nát sẽ phải chịu đau đớn đến mức nào, cấu tạo của Tứ Nguyệt Minh Châu giúp nó không bị biến mất, nhưng quay cuồng trong một không gian vô cùng vô tận là một chuyện cực kì thống khổ, thà lựa chọn ngủ say, hoặc là... quên đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.