Chương 120: Như ý vạn yêu của hồ yêu
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1314 chữ
- 2022-02-04 07:30:10
- Dù phải chết, ta cũng không để người chết là ngươi!
Không có tên, nhưng Tử Nguyệt biết, hắn nhắc đến nàng.
Giọng nói bình tĩnh truyền tới, mang chút dịu dàng:
- Trốn vào tron6g không gian khế ước đi.
Nói xong, người trong tay nàng phát ra những vệt huỳnh quang, thật sự biến thành một con hồ ly trắng nhỏ... Tử Nguyệt ngạc nhiên, hôm nay nàng bị kích thích quá nhiều, không sợ thêm một trận kích thích...
- Ta vừa nãy nuốt yêu đan, chưa kịp tiếp nhận tất cả truyền thừa của Hồ tộc đã sử dụng chiêu này, phản phệ cực kì nghiêm trọng.
Kiêu Dạ không nói lời nào, không phản đối, cũng không đồng ý, chẳng qua chỉ lặng lẽ để Lâu Mộng Điệp, Tử Tịch và Bách Lý Hạo Thần vào trong không gian Tinh Khuyết.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, hắn nói:
- Dạy ta chiêu đó đi.
Mặt Tử Nguyệt trầm như nước, bình thản nói.
Hắn biến thành bộ dáng này, nàng có khi nào... Bách Lý Hạo Thần cực kì khẩn trương, đây lần đầu tiên hắn thức tỉnh, đối mặt với dung mạo biến hóa của mình, hắn cần không ít dũng khí, nhất là khi đứng trước mặt người con gái mình yêu.
- Hạo Thần!
- Cuối cùng cũng ngừng!
Mộng Điệp ôm Tử Tịch khóc khan giọng, sống sót sau tai nạn!
Mà bọn họ, đã lui tới trước cửa chùa Thanh Lương.
Sau khi đường hầm không gian trở thành không gian chảy loạn, tất cả đều vượt ngoài tầm kiểm soát, mà viên tinh thạch Thần phẩm kia chính là giọt nước tràn ly.
Đứng dưới kiến trúc duy nhất còn sót lại của chùa Thanh Lương – cổng chùa đổ nát, Lâu Tử Nguyệt kềm chế cảm xúc trong lòng, phía trước, rãnh trời tạm thời bị Như Ý Vạn Yêu phong bế, trong rãnh trời có thể nghiền nát tất cả không gian chảy loạn, thử hỏi trên đời này loại lực lượng nào khó khống chế nhất, ngoài huyền lực không gian!
Bên tai truyền tới giọng nói:
Chấn động quen thuộc bỗng lại truyền tới, lỗ tai hồ ly cảnh giác dựng lên:
- Phải nhanh chóng phong ấn, chúng ta chỉ có thời gian nửa khắc đồng hồ. Tử Nguyệt, ta tin nàng có thể làm được!
Bích Ngọc ngẩn ra, thở phào, lập tức tiến vào không gian khế ước.
Lâu Mộng Điệp ôm chặt Tử Tịch, thất tha5nh la hét:
Giống như yêu lực đến từ ngàn xưa bao trùm cả bầu trời trong khoảnh khắc!
Ngừng rồi...
Đêm tối thâm trầm, Yêu Nguyệt Đao dưới đêm tối không sao, không trăng, hiện ra sát ý lạnh lẽo, một viên châu bỗng xuất hiện không biết từ đâu.
Tử Nguyệt hoảng sợ, là yêu đan!
Tử Nguyệt xông tới, ôm lấy bóng lưng kia từ sau lưng, rãnh trời ở dưới chân, trở thành phông nền cho hai người.
Ngân hà xâ xôi, cũng chỉ đến thế.
Tử Nguyệt chấn động.
Trên bầu trời, không trăng, không sao.
Cậu đã thúc giục huyền lực trong cơ thể vô số lần để giúp đỡ mọi người, nhưng cậu đã giết dơi gần ba tiếng đồng hồ, nếu không phải có Dạ Diên chữa trị thay cậu, e rằng ngay cả một phần huyền lực cũng không còn. Lúc này, cậu phải làm thế nào mới có thể cứu giúp mọi người? Cậu hiểu rõ, lúc này, việc cậu cần phải làm, chỉ có bảo vệ Mộng Điệp, để tỷ tỷ không phải lo lắng!
Khi ánh mắt nhìn thấy Bách Lý Hạo Thần, tâm thần cậu chấn động! Hắn, quả nhiên cũng không phải là loài người!
Giọng nói âm trầm lạnh lẽo phát ra từ trong miệng hồ ly, đến cuối cùng, bạch hồ bỗng kiêu ngạo nói một câu:
- Nguyệt... Nàng phải chăm sóc ta thật kĩ...
- Ca ca! Ca ca!
Mắt thấy rãnh trời sắp đột phá yêu lực màu xanh lá cây.
Tử Nguyệt sửng sốt mất nửa giây, thấy ánh mắt tranh né của hắn, vội vàng ôm lấy hắn, nói một câu mà Bách Lý Hạo Thần cảm thấy đây là lời tỏ tinh khiến hắn rung động nhất từ trước đến nay:
- Dù chàng biến thành hình dạng gì, chỉ cần vẫn là chàng. Nếu cả đời này chàng là hồ ly, ta liền nuôi chàng cả đời.
Sau lưng là người phải bảo vệ, phía sau là muôn dân Đế đô, là toàn thôn... Bây giờ không phòng thủ, đến khi không gian chảy loạn trở nên lớn hơn, sẽ không còn ai chống đỡ nổi nữa!
- Hạo Thần!
Dưới bầu trời, tối đen như mực.
Chùa Thanh Lương tự hủy chỉ trong giây lát, Thái tử vì phong ấn khe hở không gian mà táng thân trong không gian chảy loạn.
Xung quanh bỗng dừng lại trong nháy mắt, khi Tử Nguyệt vẽ ra kiếm đầu tiên, đêm tối không sao, bỗng sáng lên.
Một khắc kia, sao trời nhiều như tuyết, chiếu sáng đất đai mênh mông.
Tử Nguyệt nắm chặt kiế8m Tinh Khuyết, đối mặt tầng tầng khe hở với khí thế dời núi lấp biển đang ép tới gần, bọn họ không thể lùi.
Tiểu hồ ly cuộn tròn trong góc3, đuôi cuốn tròn, bao bọc thân thể, giống như làm vậy có thể an toàn hơn. Lúc này, lại có một cánh tay ôm lấy nó, ngẩng đầu nhìn, liền trông thấy 9chủ nhân Tử Nguyệt, nó cào cào quần áo nàng, nước mắt ầng ậng.
- Yêu nghiệt ca ca có phải sẽ vĩnh viễn không quay về được nữa đúng không? Tử Tịch! Ngươi không được phép không trở về! Ta sợ! Mẫu thân cứu con! Mẫu thân!
Tử Tịch nhíu chặt lông mày, sắc mặt phức tạp.
Đang lúc Tử Nguyệt sợ hãi, một luồng lực bất ngờ nảy sinh, có hàng vạn yêu khí xông lên trời, giọng nói thanh lãnh lạnh thấu xương xuyên thủng màng nhĩ, đanh thẳng vào lòng:
- Vạn, Yêu, Như, Ý!
Ta vốn định chờ ngươi trở thành huyễn linh sư cấp bảy sẽ dạy ngươi chiêu này, nhưng bây giờ là tình huống khẩn cấp, thành bại ở chỗ này... Ngươi đi theo kiếm của ta.
Hắn không muốn nhắc đến hậu quả, bởi nó chẳng có ý nghĩa gì với Lâu Tử Nguyệt!
- Uỳnh uỳnh!
Khe hở đã lớn lên thành rãnh trời, cuối cùng không chút lưu tình xé toang, mở rộng, quật ngã toàn bộ chùa Thanh Lương!
Nhưng khi thấy mặt hắn, Tử Nguyệt hơi sửng sốt.
Sự hốt hoảng, đau lòng truyền đến chỗ sâu trong linh hồn.
Tử Nguyệt đau lòng ôm đầu kêu, giọng nói thê lương, nàng đã trải qua hai lần mất đi người thân, không muốn lại phải trải qua lần thứ ba!
Cơn lốc lao đến, một giây kế tiếp sẽ đẩy ngã Bách Lý Hạo Thần, chỉ cần chạm vào một chút xíu, hắn cũng sẽ bị cắt thành mảnh vụn.
Không phải hắn nói, yêu đan đã bị mẫu phi của hắn cầm đi sao? Hiển nhiên, hắn đã nói dối, nghĩ đến trạng thái khi kỳ lân thức tỉnh, Tử Nguyệt khẩn trương.
Không chút do dự, Tử Nguyệt nhìn thấy Bách Lý Hạo Thần nuốt viên yêu đan kia, lập tức, hàng nghìn hàng vạn ánh sáng xanh, yêu khí tràn ngập, giống như có vô vàn dải lụa màu xanh vắt qua, bao quanh người hắn.
- Nguyệt... Ta...
Hắn nói một câu, nhưng giọng nói khàn khàn hoàn toàn mang đến một cảm giác khác, giống như thanh thiếu niên ở thời kì vỡ giọng, ồm ồm như vịt, thậm chí còn không bằng...
Ánh sáng sắc lạnh lẫm liệt của kiếm Tinh Khuyết hóa thành cự kiếm hư vô, diễn luyện cho Tử Nguyệt, từng chiêu thức, ẩn chứa nội hàm, nhìn như nhẹ nhàng, thực tế lại nặng ngàn cân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.