• 869

Chương 133: Kiêu dạ không phải người mà là kiếm linh


Cái gì? Nhiều tiền vậy sao?

Kim chưởng quỹ chêm vào một câu:
- Aaaa! Cháy hết rồi! Lần này người...
Chữ
Thua
còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, chưởng quỹ mình đeo vàng bạc liền cảm nhận được một luồng khí chấn động truyền tới, nén nhang đó vừa cháy hết thì Kiêu Dạ trở lại, đúng như lời Tử Nguyệt nói...
Tử Nguyệt hắng nhẹ một tiếng, ta đây là muốn các ngươi phải thua tâm phục khẩu phục, dưới ánh mắt khao khát của mọi người, nàng hỏi một câu:
- Kiêu Dạ, sao ngươi làm được vậy?
Kiêu Dạ quả nhiên là pháp bảo trị đám người này! Tử Nguyệt bái phục mình lần nữa. Nàng thật là sáng suốt mà.
Thực ra Thất Tinh Các là một tập thể vui vẻ, sự lạnh lùng lúc mới đầu chỉ là để cho người khác nhìn vào thôi.
- Có thể nắm trong tay vận mệnh kinh tế một nửa nư8ớc Chu Tước.
Đại lục Huyễn Thải, kẻ mạnh là vua, có tiền không quan trọng nhưng không có tiền thì không được! Nghĩ đến3 Phi Quân Tử làm tình báo bao nhiêu năm nay, may mà có Kim chưởng quỹ kiếm tiền. Chắc là Phi Quân Các và Kim Kế Các phải liên 9hệ mật thiết với nhau lắm.
- Đúng là tên biến thái!
Phi Quân Tử vẫn không chú ý đến hình tượng mà tiếp tục mắng.
- Nếu là ta, chắc phải cần ba năm.
Kim chưởng quỹ cũng không tin, dù cho Kiêu Dạ có giỏi đến đâu, có thể nhìn thấu sơ hở nhỏ xíu trong sổ sách thì hắn cũng tuyệt đối không thừa nhận! Trên đời này làm gì có người nào lợi hại như thế, toàn diện như thế chứ?
Kim chưởng quỹ cười, cảm giác giống như con chuột nhìn thấy phô mai vậy:
- Ầy... nhang sắp cháy hết rồi, Các chủ phải mời khách rồi.
Kiêu Dạ gật đầu, xuống lầu cùng Phi Quân Tử, Phi Quân Các ở lầu hai và lầu ba.
- Chúng ta cược một ván đi, xem Kiêu Dạ đại nhân cần thời gian bao lâu?
Đừng trách hắn không thể kiềm chế được, điều này thực sự không thể làm được, với con người chỉ biết đánh nhau như hắn ta, cả đời này cũng không học được.
Tư Tịch cảm thấy không đáng tin:
Quần chúng ngồi bên đường ăn dưa mà không hề biết chân tướng sự việc, nhìn hai người họ với ánh mắt kinh hãi.
- Nào nào, mấy người ai có thể giải thích cho đại thúc ta một chút, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cuối cùng Phi Quân Tử mở miệng:
- Trước đây ta chỉ phục hai người, một là Vương gia, một người nữa là Cổ Tiêu Nhân, không thể không nói rằng Kiêu Dạ ngươi, ngươi! Ngươi căn bản không phải người! Ngươi chính là biến thái! Yêu nghiệt!

Cho ngươi thời gian một nén nhang, không làm xong thì đừng về gặp ta.

Kiêu Dạ vừa bước tới lầu ba thì bước chân bỗng dừng lại.
Tử Nguyệt xuất thân là sát thủ, nếu đến Lưu Dạ Các thì sẽ nhớ lại quá khứ ngày xưa, tạm thời nàng vẫn ch5ưa nghĩ tới chuyện đó.
Tin tưởng tuyệt đối sao? Trong ánh mắt hai huynh muội Tư gia thoáng qua một tia do dự.
Đối mặt với sự chỉ trích của Phi Quân Tử, Kiêu Dạ lạnh lùng nói:
- Ta là kiếm linh.
- Nơi này là tổng bộ của Phi Quân Các.
Phi Quân Tử mở một Không gian Dị Vực dài ba trăm mét rồi nói.
- Bổn tọa ghi lại toàn bộ thông tin của tháp Trọng Âm vào không gian Tinh Khuyết, tất cả mọi thứ bên trong đó đều được bổn tọa trả lại nguyên vẹn.
Hắn không cần ghi nhớ, chỉ cần dùng tinh thần lực mạnh mẽ để ghi lại, lúc nào cần dùng đến thì lại lấy ra. Tương tự với cung điện kí ức, nhưng cái mà hắn tạo ra là thực thể.
Phi Quân Tử biểu cảm thù hận, nói
Đúng.

Còn Kiêu Dạ thì lạnh lùng nói
Không phải.

- Đúng!
- Không phải!
- Kiêu Dạ, ngươi bàn giao với Phi Quân Tử đi. Ta ở đây đợi ngươi.
- Vâng thưa chủ nhân.
- Hóa ra nhược điểm của Tiểu Dạ Dạ chính là đây! Không biết ngươi uống say rồi có nói mấy lời linh tinh không nhỉ?
Kiêu Dạ cảm thấy bản thân thực sự bi thảm, hắn vừa mới hóa hình người liền bị chèn ép như vậy, đã thế hắn lại còn quên mất rằng chủ nhân của mình chính là đồ vô lương tâm! Lúc này chủ nhân căn bản không hề bảo vệ hắn, trong đầu người chủ nhân kia chỉ muốn hợp lực cùng bọn họ chuốc say hắn...
- Thuộc hạ cược ba ngày.
Ngón tay bật tách một cái, làn khói bay lượn lờ...
- Cao thủ...
Tư Mệnh tặc lưỡi.
Kiêu Dạ cau mày nhìn cảnh vật trước mắt.
Còn nữ nhân nào đó đang cá cược với Kim chưởng quỹ lại không hề hay biết nhiệm vụ này khó khăn đến nhường nào, khiến tất cả mọi người biết chân tướng đều cười đến rớt cả quai hàm.
Kinh ngạc, chấn động, bái phục...
Vì Kiêu Dạ quay trở lại trong vòng một nén nhang, thấy vẻ mặt cứng nhắc của Phi Quân Tử, Tử Nguyệt cảm thấy vô cùng vui vẻ, vô cùng đắc ý!
Kim chưởng quỹ không sợ nhiều chuyện.
Tử Nguyệt thấy hơi nhức đầu:
Trầm mặc hồi lâu, Kim chưởng quỹ bỗng nhiên thốt lên một câu:
- Dạy ta...
Cuối cùng Phi Quân Tử cũng tìm được chỗ trút giận. Mấy vị còn lại như phát hiện ra lục địa mới, bụng đầy ý nghĩ xấu xa, tối nay không chuốc say hắn thì đúng là có lỗi với bản thân!
Tử Nguyệt cười ngất:
- Ta đói rồi, từ lúc rời khỏi hoàng cung tới giờ vẫn chưa được ăn gì.
- Nếu Các chủ thắng, thuộc hạ sẽ mời người đến Túy Tiên Lầu uống rượu!
Phi Quân Tử bỗng nhiên không để ý đến hình tượng mà buột miệng mắng chửi, sau đó kéo mạnh cái bàn, bực tức ngồi vào vị trí của mình.
Mọi người đều kinh ngạc, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Tử Nguyệt nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế gỗ lim, uống tách trà do tự tay mỹ nhân Tư Tịch pha, nàng nói:
- Nhang vẫn chưa cháy hết, làm sao ngươi biết được ta sẽ thua chứ?
Say rượu đến trưa ngày thứ hai Tử Nguyệt mới tỉnh dậy, lúc đẩy cửa ra thấy Tư Mệnh toàn thân một màu đen đứng trước cửa:
- Vương phi? Người tỉnh rồi sao?
Ở ngoài thì gọi Vương phi, trong Thất Tinh Các thì gọi Các chủ? Như vậy cũng tốt.
- Kiêu Dạ đâu? Hắn ở chỗ nào?
Kiêu Dạ đại nhân, ngài còn dám nói ngài không phải tới đây làm trò cười sao? Ngài dùng ngữ khí lạnh lùng như vậy để nói một câu vô cùng vô tội, nói thẳng ra là nó đã làm tổn hại đến sự lạnh lùng vừa nãy của ngài!
- Khụ khụ!
Khóe miệng Tư Tịch co giật:
- Không phải chứ... Các chủ, người nói thật sao?
Tư Tịch hai tay ôm ngực:
- Hỏi bọn họ đi.
- Được. Ta cược trong vòng một nén nhang.
Tử Nguyệt thuận miệng nói đại, rồi liên lạc với Kiêu Dạ trong tâm thức:
Còn mấy người ở trong phòng cũng nhìn họ với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi!
Theo lý mà nói Phi Quân Tử không phải là người tùy tiện tiếp nhận người khác, làm sao có thể trở về trong vòng một nén nhang chứ?
Cuối cùng Kim chưởng quỹ không kìm chế được nội tâm đang kinh ngạc, hỏi:
- Nhanh như vậy mà hai người đã xong rồi ư? Ta mất mười năm mà cũng không hiểu được làm sao để vận hành Phi Quân Các, chẳng lẽ Kiêu Dạ đại nhân chỉ cần mất một nén nhang mà đã học được hết rồi sao?
Buổi tối, bảy người của Thất Tinh Các hội tụ đầy đủ, đến ngay cả Các chủ của Thiên Cơ Các cũng bị Tư Mệnh đại nhân mặt lạnh kéo tới quán rượu Túy Tiên Lầu tốt nhất ở Thành Nam, ăn uống no say một bữa.
- Hóa ra Kiêu Dạ đại nhân mới uống một chén đã say rồi!
Gương mặt Tư Tịch lạnh lùng:
- Không biết.
Đây là tình huống gì vậy?
- Đừng có kiếm cớ nói thay ta! Tên biến thái!
- ... Làm sao có thể?
Tư Tịch đầu óc rối tung từ đầu đến cuối.
- Lưu Dạ Các cần Các chủ đích thân đi một chuyến.
- Không cần, ta tin tưởng các ngư6ơi tuyệt đối.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.