• 869

Chương 134: Giao thư cho khanh vương


- Người đi một mình đi.

Mặt Kiêu Dạ căng thẳng, không nói hai lời quay về không gian Tinh Khuyết, Tử Nguyệt không biết tạ8i sao, chẳng lẽ ngày hôm qua bọn họ chơi vui vẻ quá nên hắn tức giận?

- Kiêu Dạ đại nhân, ngài ấy...
- Ở chỗ ta có phong thư, nhờ ngươi chuyển cho Khanh Vương.
- Ồ?
Úc Kim Ca nghi ngờ nhìn Tử Nguyệt:
Tử Nguyệt biết do Cửu Mị, trừ nàng ta ra, còn ai có thể chỉ huy được Cố Minh Âm chứ? Người đàn ông này ngay cả mạng cũng không cần.
- Miếng ngọc bội kia ngươi vẫn giữ chứ?
- Ở đây.
Hóa ra Úc Kim Ca cũng là một người nhớ được quên được.
- Ta là Lâu Tử Nguyệt.
- A! Hóa ra ngươi chính là Lâu Tử Nguyệt, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Ta là tiên y Úc Kim Ca, rất vui được làm quen.
- Vương phi, người là phi tử của Vương gia, sao người có thể đến nơi như Nam Phong Quán!
- Ta đi Nam Phong Quán để làm rõ một chuyện, không phải như ngươi nghĩ.
Tử Nguyệt thấy nàng ta vẫn dây dưa, trong lòng dâng lên lãnh ý:
- Ta nhớ dường như ngươi không có giao hảo với Khanh Vương.
- Không có giao hảo, nhưng phong thư này cũng không phải do ta viết.
Tử Nguyệt cười giảo hoạt giống y hệt tiểu hồ ly khiến lòng Úc Kim Ca rung rinh, liếc nhìn chỗ trống trên phong thư:
- Ngươi tự bảo trọng, đừng lỗ mãng.
Tử Nguyệt cảm thấy thôn kia thật sự kì lạ, nhưng Cố Minh Âm là Huyễn linh sư cấp sáu, chắc cũng không đến nỗi xảy ra chuyện gì, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên đưa cho hắn một viên châu truyền ảnh:
- Xảy ra chuyện gì nhớ truyền tin cho ta.
- Vậy sao...
Hắn cười yếu ớt, giống như đang nhớ lại điều gì, má lúm đồng tiền hiện lên, trông rất đẹp mắt.
- Nếu nàng đã tha thứ cho ngươi, ngươi cũng đừng tự trách nữa. Thật ra thì... cũng không có gì phải tự trách, đúng không?
Kim Ca hơi ngừng lại, liếc nhìn Cố Minh Âm, cười tươi hơn, hương vị sơn dã tràn ngập khắp mặt:
- Ngươi tới tìm Minh Âm sao? Đúng lúc ta cũng phải đi, không quấy rầy hai ngươi trò chuyện. Minh Âm à, nhớ lời ta đã nói với ngươi, đừng quên.
Cố Minh Âm ngẩn người, gật đầu.
Sau lưng tr3uyền tới lời nói ân cần của Tư Mệnh.
Tử Nguyệt xoay người nói:
- Mặc kệ hắn. Tư Tịch đâu?
- Sao? Ngươi còn muốn cãi lại lệnh của ta sao?
Sắc mặt Tư Mệnh phức tạp, cuối cùng lắc đầu:
- Không dám. Thuộc hạ cáo lui!
- Ừ.
Giữa bọn họ, thứ khiến bọn họ liên kết với nhau chỉ có linh hồn đã chết kia, không có tình yêu, không có tình bạn, có lẽ chỉ còn lại có một chút... tình thân.
Làm xong chuyện này, Tử Nguyệt như giải tỏa gánh nặng:
- Triệu nương quá không cẩn thận rồi, lại tự trượt chân té chết!
- Mau đi bẩm báo với chủ mẫu! Chuyện này thật loạn!
- Đúng vậy đúng vậy, trước đây thì Thu Vũ tiểu thư chết, sau lại đến Minh Châu tiểu thư, Mộng Điệp tiểu thư mất tích cũng may đã trở lại, bây giờ lại đến Triệu nương xảy ra chuyện, Lâu phủ này thật sự không yên ổn được một ngày!
- Úc Kim Ca, thật sự có chuyện phiền ngươi rồi.
Úc Kim Ca vừa nhấc chân đi đã dừng bước bởi lời nói của Tử Nguyệt.
- Chuyện gì?
- Ngươi là...
Lâu Tử Nguyệt chợt nhớ ra hắn đã quên mất, cũng không chờ nàng tự giới thiệu, Kim Ca liền thừa nhận:
- Lần trước ta sốt cao quá nên đầu óc cũng mơ màng, không nhớ rất nhiều chuyện, bây giờ rất nhiều người đều hỏi ta sao không nhận ra bọn họ, ta cũng cực kì buồn bực. Nếu ngươi đã từng gặp ta, coi như là quen biết lại đi.
- Ta đã có6 Kiêu Dạ bảo vệ, không cần ngươi. Trong Hiên Viên phủ, ta luôn cảm thấy có chút mờ ám, một mình Tư Tịch đi ta không yên tâm.
Đây là lời thật lòng của Tử Nguyệt.
Tư Mệnh hơi do dự:
- Đại ca không phải chỉ có một mình, đại ca còn mang theo hộ vệ nữa.
Tim Cố Minh Âm đập thình thịch!
Hắn vốn tưởng mình sẽ không dao động bởi bất cứ thứ gì nữa, không ngờ hắn vẫn có thể có cơ hội biết rõ thân thế của minh khi còn sống:
- Được, ta đi!
Gặp Cố Minh Âm mà, Lâu Tử Nguyệt hơi e ngại.
Nam Phong Quán.
Tháng Sáu, trong không khí khô nóng không có một chút gió nào, dù mặc quần áo nhẹ nhất cũng vẫn cảm thấy nóng, trong đầu Tử Nguyệt nghĩ quần áo của cổ nhân thật nhiều, vừa dầy lại không thoáng gió, khi trở về phải bảo Kiêu Dạ biến ra mấy bộ quần áo vừa mát mẻ vừa đẹp.
- Nếu là thỉnh cầu của Lâu tiểu thư, ta nhất định sẽ tự mình chuyển phong thư này đến tay Khanh Vương. Cáo từ!
Cố Minh Âm nói:
- Đi thong thả, không tiễn.
- Mẫu thân! Mẫu thân đừng chết!
Tiếng khóc của Mộng Điệp truyền tới từ chỗ bậc thang khiến tâm thần Tử Nguyệt run rẩy, nàng đẩy đám lão bà cùng bọn nha hoàn đang ngăn trở ra, nhìn thấy máu tươi chảy quanh, vẫn còn nóng hổi, có người vừa chết.
Nhìn lên, Triệu nương nằm trong vũng máu, Lâu Mộng Điệp đang ôm thi thể bà gào khóc, còn Tử Tịch đứng một bên không biết nên an ủi như thế nào, khi cậu bé thấy Tử Nguyệt, ánh mắt hiện sự cầu cứu.
- Vậy ta đi đây.
- Đi đi. Làm chuyện ngươi muốn làm, làm chuyện nàng ấy chưa hoàn thành.
Tử Nguyệt hơi sửng sốt, cảm nhận sự ấm áp. Bằng hữu chính là như vậy, không cần quá nhiều lời nói, đủ để phó thác tín nhiệm.
Dưới bối cảnh hoa lan, áo dài màu bạc hà, chỉ chừa cho nàng một gò má thon gầy, lòng Tử Nguyệt trầm xuống.
- Lúc nàng đi có nói gì không?
- Nhắc đến ngươi, nhờ ta chăm sóc ngươi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, cởi miếng ngọc bội ở bên hông ra.
Tử Nguyệt vuốt ve chữ Âm phía trên, xác nhận lại nét chữ.
- Lúc ta ở thôn Trương gia, có nhìn thấy chữ giống như vậy ở trên một cây sáo ngọc, ngươi đi chỗ đó hỏi thăm thử xem, gia chủ gia đình kia tên là Trương Triều. Có lẽ ngươi có thể tìm ra thân thế của mình.
- Huynh ấy đến9 Hiên Viên phủ thăm dò tình hình.
- Sao ngươi không đi với hắn?
- Thuộc hạ ở lại bảo vệ người.
Tử Nguyệt lắc đầu:
- Tư Mệnh à, ta đi Nam Phong Quán, ngươi không thích hợp đến chỗ đó!
Sắc mặt Tư Mệnh đỏ bừng, giận dữ nói:
- Kim Ca? Minh Âm? Hai ngươi thật có nhã hứng, một người đánh đàn, một người thổi sáo, xem ra Minh Âm đã gặp được tri âm rồi.
Cố Minh Âm ngẩn người, khi nhìn thấy Tử Nguyệt, nhưng không nhìn thấy linh hồn người kia trong mắt nàng, hắn lập tức hiểu ra người kia đã đi thật rồi, nàng bây giờ là một người khác hoàn toàn.
Úc Kim Ca đang ngồi quay lưng về phía Tử Nguyệt, hắn chậm rãi quay đầu lại, nghi ngờ liếc nhìn Tử Nguyệt,
Ra khỏi Nam Phong Quán, Lâu Tử Nguyệt liền chạy về Lâu phủ, nàng muốn xác nhận Mộng Điệp và Tử Tịch có an toàn không.
Nhưng chuyện không hề tốt đẹp như nàng tưởng.
Tụ Thủy Các.
Khoảng sân trong Văn Âm Các trồng đầy hoa lan, Tử Nguyệt cong môi nở nụ cười kì lạ:
- Minh Âm, ngươi cũng biết nếu không có chuyện gì ta cũng sẽ không tới làm phiền ngươi, hôm nay nói chuyện này là ta tình cờ biết được...
Yên lặng...
Đám lão bà đứng ở cửa vẫn lớn tiếng bàn tán, trong mắt đều là sự lạnh lùng, không một ai tiến lên an ủi nha đầu Mộng Điệp.

- Cút ngay!

Tử Nguyệt lạnh lùng nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.