• 869

Chương 223: KIẾP SAU LẠI LÀM TỶ MUỘI


Kiêu Dạ nghiêm túc nói với nàng.

Ôn Linh Lan thấy nàng đã có quyết định, nói:
Nước trong huyết trì biến thành màu đỏ tươi, sục sôi. Bảy thanh binh khí càng lúc càng mềm, hàn quang phản chiếu ra càng lúc càng yếu, phát ra tiếng thảm thiết, trải qua huyết tẩy một canh giờ, linh khí như bị hút đi toàn bộ, còn huyết trì trở nên sôi sục, nổi lên bong bóng cực đại.
Dường như là cùng một thời khắc, không khí như đọng lại, ép đến mức người ta ngạt thở.
Đi ngang qua huyết trì, bảy thanh binh khí bùm bùm phát ra tiếng vang khàn khàn, Tử Nguyệt bước từng bước đến vương tọa, đi một mạch đến chỗ chỉ còn cách bậc thềm vương tọa ba bước, dừng lại.
Nhìn Hiên Viên Quy Minh trên vương tọa, nữ tử áo tím cao giọng nói:
Hộp gấm mở ra, Hiên Viên Quy Minh thầm sửng sốt, giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo sự vui vẻ bất ngờ:
- Quả nhiên là Nguyệt Minh Châu!
- Tiêu Hồn Đoạn Cốt Tán? Nếu ngươi không dùng thủ đoạn đê tiện, sao họ có thể bị bắt? Cát chảy là do ngươi làm, bão cát cũng là ngươi làm! Kỳ An nói đúng, ngươi không phải nam nhân, không dám đấu chân chính với bọn ta. Chỉ biết dùng quỷ kế sau lưng người khác.
Hiên Viên Quy Minh nhíu mày, bão cát không phải hắn phóng, nhưng cát chảy là do hắn làm. Hắn cũng không quan tâm nàng chụp những chuyện này lên đầu hắn, hắn thấy nàng xuất hiện, trong lòng đột nhiên hưng phấn. Lần trước, nàng tự đả thương bản thân, lần này, không biết nàng lại muốn cho hắn sự
vui vẻ bất ngờ
gì nữa.
Lời Tử Nguyệt vừa dứt, bảy người đều kinh sợ.
Khí phách vương giả như vậy đến Hoắc Cửu Tâm cũng cảm thấy không dễ phản kháng.
- Ngươi yên tâm, ta nhất định không phụ ủy thác.
Tử Nguyệt trịnh trọng nói.
Trên mặt Hiên Viên Quy Minh toát lên ánh sáng nhu hòa:
- Ta là nam nhân dịu dàng, ta đương nhiên hy vọng giải quyết mọi chuyện một cách hòa bình, được, chúng ta đợi Thất Quỹ trở về đã.
Hiên Viên Quy Minh vẫy tay.
Tử Nguyệt đi lên bậc thềm trước Vương tọa, đệ trình hộp gấm đựng Tam Nguyệt Minh Châu lên bàn, lạnh lùng nói:
Hiên Viên Quy Minh giương mắt nhìn nữ tử mặc áo đỏ bị trói trên cột gỗ đang trừng mắt nhìn mình, khinh miệt cười nói:
- Hoắc quận chúa, ngươi chính là con gái bảo bối của Thành chủ thành Xích Uyên, sao ta có thể để ngươi đi chứ? Ta giữ, cũng phải để ngươi ở lại thêm một lúc.
- Giao hết hai món đồ ra đây đi, nếu không, những bằng hữu này của ngươi đều sẽ chết.
- Sao ta biết được ngươi sẽ giữ lời?
- Tử Nguyệt cẩn thận, bọn ta đều ở đây 8đợi ngươi quay lại.
- Ừm!
Hoắc Cửu Tâm mắng to.
- Lần trước đối diện chuyện này, ta thua rồi, thua hết tất cả, lần này,5 bảy người các ngươi đều câm miệng cho ta!
- Các chủ, người nhất định phải tìm Tư Mệnh về! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Diệu Bất Ngôn nói.
Bách Lý Kỳ An nói với Tử Nguyệt đang đứng một bên của Vương tọa:
- Ngươi không được cho hắn, nếu ngươi cho hắn Nhiếp Linh huyết thạch, chúng ta chính là tội nhân thiên cổ!
- Được, ngươi chỉ cần giao Tam Nguyệt Minh Châu cho ta, ta thả nữ nhân trước.
Tử Nguyệt sảng khoái đáp:
Thanh Đồng nhìn về phía Tử Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ đoạn tuyệt:
- Lâu thất tiểu thư, ta cám ơn ngươi đã cứu Hồng Diệp, nếu ta chết ở đây, xin hãy đưa Thanh Hồng đao của ta về Uyển gia.
- Đi thôi! Các chủ! Nhị muội nhờ vào Các chủ chăm sóc!
Tư Tịch nói.
- Một lời đã định!
- Các chủ!
- Tạm biệt nhé! Kiếp sau lại làm tỷ muội!
Hoắc Cửu Tâm nói.
- Tử Nguyệt! Chạy đi! Ta biết một mình ngươi có thể chạy ra ngoài!
Bách Lý Kỳ An nói.
Tử Nguyệt giả vờ phẫn nộ, trừng mắt hắn:
- Hiên Viên Quy Minh! Ngươi nói không giữ lời!
Tử Nguyệt khẽ gật đầu, một chân bước ra Cửu Nguyệt Minh Châu, đi đến trước mặt bảy người B3ách Lý Kỳ An.
- Các chủ!
Phi Quân Tử âm thầm nỉ non, Các chủ có ý gì vậy? Nàng ta nhìn về phía Tư Tịch, sau đó toát ra thần thái khó hiểu.
- Mang lên đi.
- Ngươi còn có lựa chọn sao?
Mà dưới sự áp chế cực mạnh này, nàng lại ngạo nghễ nói:
Tử Nguyệt vì để Hiên Viên Quy Minh yên tâm, nàng không hề biểu hiện ra bộ mặt đối kháng. Nàng dâng Tam Nguyệt Minh Châu lên chính là vì để hắn buông lỏng cảnh giác, giờ này khắc này, tiếng mắng của Bách Lý Kỳ An và Hoắc Cửu Tâm càng cao càng tốt.
Tử Nguyệt cố gắng thở bình thường, nàng biết, chỉ khi người ta đang đắc ý, mới có thể lơ là cảnh giác. Nếu Tử Nguyệt muốn tới gần hắn, có thể đặt xúc xắc ở giữa hai lông mày hắn trong vòng mười cái hít thở, bắt buộc phải tìm thời cơ chuẩn xác, ra tay là phải thành công!
Mắt Tử Nguyệt hơi rủ xuống:
- Phải đợi họ bình an rời đi, ta mới có thể đưa đồ cho ngươi.
Mà Hoắc Cửu Tâm càng bi phẫn, cất giọng nói:
- Lâu Tử Nguyệt, ngươi đừng quên ông nội ngươi là ai, cha ngươi là ai, mẹ ngươi là ai, bọn họ đều là đại anh hùng đội trời đạp đất! Cha mẹ ta mỗi khi nhắc tới họ, đều tràn đầy sự kính trọng. Ngươi là con của họ, ngươi tuyệt đối không được làm ra chuyện có lỗi với họ, có lỗi với bách tính Đế đô!
Mấy người Tư Tịch vừa vui vừa lo lắng, vui vì Các chủ vẫn còn sống, lo lắng vì Các chủ nên 9chọn lựa thế nào? Bất luận nàng chọn gì, họ đều đứng về phía nàng.
- Lâu Tử Nguyệt! Ngươi có nghe hiểu lời của ta không? Sao6 ngươi có thể ra được?
- Hừ! Thế này thì sao? Ta giao Tam Nguyệt Minh Châu cho ngươi trước, sau khi ngươi thả người cho ta, ta lại đưa đá cho ngươi.
- Không được.
- Vâng!
Thất Quỹ nói.
- Đây chính là Tam Nguyệt Minh Châu, là quà tặng trưởng thành mà Tụ Nguyên thương hội tặng cho ta, hy vọng Minh vương có thể tuân thủ ước định.
- Lạch cạch!
- Trừ Hoắc quận chúa.
Lúc lâu sau, Hiên Viên Quy Minh bổ sung thêm một câu.
- Ngươi là bậc vương gia, còn sợ ta ăn quỵt hay sao?
Tử Nguyệt thản nhiên nói:
- Ùng ục ùng ục...
Huyết trì nổi lên bong bóng, giống như đang ấp ủ thứ gì đó.
Tử Nguyệt lạnh giọng hỏi.
Mắt Hiên Viên Quy Minh lộ ra vẻ hung ác nham hiểm, tuy là ngồi ở đó nhưng đem lại cho người ta cảm giác liếc nhìn thiên hạ:
Bởi vì, họ không hy vọng trở thành gánh nặng của nàng.
- Ùng ục ùng ục...
- Ta cũng không thể vừa mất đá vừa mất bằng hữu chứ?
Hiên Viên Quy Minh nghĩ thầm, bảy người, thả ai mà không tính là thả? Nhưng dường như nàng xem trọng thuộc hạ của nàng hơn, đột nhiên, hắn có chủ ý:
- Vâng! Mời! Tiểu thư Uyển gia, Phi tiểu thư?
Thất Quỹ giải xích sắt trên người hai người ra, đẩy các nàng ra ngoài điện.
Trái lại, Tư Tịch và Diệu Bất Ngôn giờ phút này lại vô cùng bình tĩnh, yên lặng nhìn Tử Nguyệt, không nói lời nào. Tử Nguyệt lộ vẻ xúc động, bọn họ tín nhiệm nàng, tin tưởng mọi quyết định của nàng.
Nhưng lần này, dự cảm của nàng đã sai.
Hắn sờ Tam Nguyệt Minh Châu trong tay, chậm rãi thưởng thức, dùng lực tinh thần dò xét vào trong, vẫn chưa phát hiện trong Minh Châu có linh hồn, trong ánh mắt hung ác hiện lên tia sáng:
- Thất Quỹ, ném mấy nữ nhân này lên cho bổn vương!
Hiên Viên Quy Minh ngạo ngễ vẻ bề trên, khiến người ta cảm thấy một khí chất tự cho mình là nhất:
- Ta mới là Vương của Hắc Ám giáo đình, ngươi chỉ là một phàm nhân, lại có tư cách gì nói chữ tín với ta? Được rồi, ta đã thả hai nữ nhân rồi, đồ đâu?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.