• 869

Chương 224: TRONG MẮT CỦA TA CHỈ CÓ MUỘI


Vương điện rộng lớn lập tức phát ra tiếng vang lớn, xuyên thấu màng tai.

Bảy người Bách Lý Kỳ An đều bị làn sóng khí này làm bất tỉnh, mà lúc8 Hiên Viên Quy Minh đang thở phào, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lóe lên ánh kiếm.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Tô Lạc Vân bỗng nhiên phát ra một ánh sáng quái dị.
Tử Nguyệt học theo giọng điệu ngày đó, nói:
- A...!
Hiên Viên Quy Minh phát ra tiếng kêu đau đớn, nỗi đau khi linh hồn bị xé ra không hề dễ chịu hơn khi bị đục xương khoét tim, gân xanh nổi lên trên trán, hắn dữ tợn gào lên:
- Lạc Vân!
- Tử Nguyệt...
Giọng nói tràn ngập chính khí của Linh Lung vang vọng đại điện.
Đột nhiên, ánh sáng đen bộc phát ra từ trong cơ thể của Tô Lạc Vân.
Nhị thiếu Tô gia dường như mang thần sắc khẩn cầu, khiến mọi người đều cảm thấy bi thương:
- Ta chỉ có một yêu cầu này... Xin muội đó...
- Tử Nguyệt! Ta là Lạc Vân! Nàng như vậy sẽ giết ta luôn đó!
- Chủ nhân, hắn không phải Lạc Vân, hắn là Hiên Viên Quy Minh!
Tử Nguyệt hô to:
- Lạc Vân! Huynh nói lời ngu ngốc gì vậy! Ta muốn huynh sống! Ta muốn huynh sống! Tỉnh lại đi! Nhanh lên!
Cảm giác đau đớn truyền đến, hắn khẽ chau mày lại.
Cảm giác của thanh kiếm này, hắn từng nếm thử, tuyệt đố9i không sai, là kiếm Tinh Khuyết!
Xúc xắc ngọc trắng toàn thân óng ánh dán lên ấn đường của Tô Lạc Vân.
- A...! A...!
- Hiện giờ, ta cũng muốn nói với huynh, cho dù cây sáo Hồng Ngọc này bị huynh đạp vỡ, chỉ còn lại mảnh vỡ nhỏ, ta vẫn nhặt miếng ngọc cuối cùng lên, xin huynh đừng quên tình bạn này, quên đi tình cảm này.
Trong sự hoảng hốt, hắn bỗng nhiên thì thào:
Dưới sự gột rửa của ánh sáng đỏ này, bốn người Bách Lý Kỳ An chầm chậm tỉnh lại, nhưng vẫn không thể dùng huyền lực, bảy thanh kiếm vẫn còn trong huyết trì, như cảm ứng được cử động của chủ nhân, gắng sức vùng vẫy, muốn trở về trong tay chủ nhân.
Khi nhìn thấy Tử Nguyệt giằng co với Hiên Viên Quy Minh, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt một khắc cũng không dời khỏi Tử Nguyệt.
Hắn thâm tình khẩn thiết gọi nàng một tiếng.
Bách chuyển thiên hồi, tơ sầu trăm mối.
- Xin... Xin muội đó...
Trong lòng Tử Nguyệt có một ảo giác, Tô Lạc Vân và Hiên Viên Quy Minh, ân oán của họ hình như không dừng lại ở những thứ nàng biết... Họ dùng chung một thân thể...
Lời nói nghiêm túc lạnh lùng của Kiêu Dạ khiến Tử Nguyệt hạ quyết tâm.
- Linh Lung! Bắt đầu!
- Lạc Vân! Huynh đợi đó, ta kéo huynh ra! Linh Lung! Nhanh lên!
Ánh sáng đỏ tiếp tục xâm nhập linh hồn, chậm rãi hút hai linh hồn vướng mắc trong một thân xác ra.
- Tử Nguyệt! Tiên Cúc... Tiên Cúc... Nguyệt... Tử Nguyệt của ta...
Khi nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên sự quen thuộc ấy của Tô Lạc Vân, thần sắc chỉ thuộc về hắn, Tử Nguyệt vui vẻ bất ngờ kêu:
Lạc Vân tự biết thời gian không còn nhiều, lại muốn vĩnh viễn trừ hậu hoạn, không cho Hiên Viên Quy Minh dùng thân thể của mình làm chuyện xấu nữa, nói đến cuối cùng, hắn chợt rơi lệ.
- Được, ta đồng ý với huynh.
Tử Nguyệt hét.
Xúc xắc bỗng nhiên phóng ra ánh sáng đỏ, dùng thanh khí ép sương mù đen lui đi!
Hiên Viên Quy Minh cúi đầu, nhìn mũi kiếm chọc vào da thịt, xuyên qua xương cột sống từ sau lưng, tránh vị6 trí tim và nguyên hải.
Máu... tí tách rơi xuống.
Lâu Tử Nguyệt lấy Tam Nguyệt Minh Châu ra, lúc nhìn thấy đối phương mỉm cười hiểu ý, trái tim như rỉ máu, mọi thứ đều không thể trở về, không thể trở về được nữa.
- Vù...! Vù...! Vù...!
Sau mười hơi thở, xúc xắc Linh Lung rung lên bần bật, vang lên ba tiếng.
- Linh hồn đã tách ra, Hiên Viên Quy Minh, còn không ra đây!
- Tử Nguyệt, ra tay.
Tử Nguyệt lấy xúc xắc treo trên cổ ra, đặt lên ấn đường của Hiên Viên Quy Minh.
Tử Nguyệt nổi giận, nhưng giây tiếp theo, nước mắt trào ra.
- Tử Nguyệt, có thể lưu lại ký ức của ta, biến thành linh hồn của Nguyệt Minh Châu không...? Để... ta bầu bạn với muội...
Tô Lạc Vân thì thào, trong mắt bỗng nhiên hiện lên ánh sáng trong suốt, trong nháy mắt, đổi thành một gương mặt lạnh lùng dữ tợn.
Tử Nguyệt nhìn hắn, vô cùng chân thành:
- Lâu Tử Nguyệt! Ngươi không chết tử tế được đâu! Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn suốt đời không thể phục sinh người mình yêu!
Tử Nguyệt giật mình, trước đây, có người cũng từng nguyền rủa nàng như vậy.
Lâu Tử Nguyệt lấy miếng ngọc vỡ màu đỏ ra, để ở trước mặt Lạc Vân, nói rõ từng chữ:
- Lạc Vân! Huynh xem thử đây là gì? Đây là đồ ta tặng cho huynh, huynh còn nhớ nó là gì không? Trước khi huynh đi, ta đã nói gì?
Lúc này, sương mù tràn khắp khuôn mặt trắng nõn. Linh hồn của Hiên Viên Quy Minh trong chốc lát rống ra lời nói khiến mọi người đều kinh sợ:
- Lâu Tử Nguyệt! Ta nguyền rủa ngươi! Ngươi vĩnh viễn suốt đời không có được người mình yêu! Ta nguyền rủa ngươi, thiếu đi tình thân, bạc bẽo ân nghĩa, không có bằng hữu, không có người thân, không có người yêu!
Giữa muôn vàn trần thế, trong mắt của ta chỉ có muội.
Tử Nguyệt mừng rỡ trong lòng, lớn tiếng nói:
Đột nhiên, hắn lại chuyển về Tô Lạc Vân.
- Tử Nguyệt... Ta không trở về được... Linh hồn của ta quá yếu rồi... Muội không thể để tên xấu xa này lợi dụng thân thể ta thêm nữa... Lúc ta còn tỉnh táo, để ta đi đi... Có thể gặp được muội thật tốt... Ta... ta phải đi tìm Tiên Cúc, muội có thể hay không...
- Ngày đó ta nói, nó không cẩn thận bị ta đạp vỡ, sau đó Kiêu Dạ dùng huyền lực sửa nó lại, nhưng vẫn còn một vết nứt không thể sửa. Hắn nói với ta, khiếm khuyết mới là đẹp.
Tử Nguyệt thấy trong mắt hắn như đang vùng vẫy, càng cố gắng nói:
Tử Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, người này ngay cả đao kiếm đâm vào người cũng không dễ dàng chịu thua, càng chưa từng sợ hãi gì, loại người này thật nguy hiểm!
Kiêu Dạ đứng ở sau lưng Hiên Viên Quy Minh, tay trái cầm chuôi kiếm, tay phải ôm cổ hắn:
- Xẹt...!
Âm thanh mũi kiếm lạnh như băng đâm vào 3khe hở cột sống vang lên.
Hiên Viên Quy Minh nhìn về phía nữ tử đang đứng dửng dưng đối diện mình, thản nhiê5n nói:
- Giậu đổ bìm leo, ý nói chính là ngươi phải không? Ta vì cứu bằng hữu của ngươi, lại còn bị ngươi đâm một kiếm, chậc chậc chậc... Kiếm của ngươi đâm vào trong rồi, nếu chếch qua một chút, ta sẽ chết, hắn cũng sẽ chết. Làm sao đây? Bây giờ ngươi nhất định khó xử phải không?
Đột nhiên, vương điện trang nghiêm vang lên tiếng thét chói tai.
Cả khuôn mặt Tô Lạc Vân vặn vẹo cực độ, toát ra sương mù màu đen dày đặc, dường như muốn che lấp gương mặt trắng nõn!
- Lạc Vân, lần này đi nước Thanh Long xa xôi vạn dặm, ta không có gì để tặng huynh. Sáo Hồng Ngọc này là Túc Phi tặng ta, hôm nay tặng cho huynh. Khi nào huynh nhớ bọn ta, hãy lấy ra xem một chút.
- ...
Đáy lòng mọi người đều dâng lên sự lạnh lẽo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.