• 869

Chương 291: THỬ MỞ NGUYỆT MINH CHÂU


Lâu Như Họa run giọng hỏi:

- Vậy còn phu quân của ta thì sao?

Bắc Đường Xu không hề kiêng kị mà cao giọng nói:
- Keng...!
- Keng...!
Có âm thanh binh khí giao nhau truyền ra, chỉ đánh nhau một hiệp, thắng bại lập tức hiện rõ! Lâu Như Họa và Tây Môn Trác chẳng qua chỉ thăm dò thử, tốc độ né tránh lùi về sau cũng rất nhanh, cũng không thương tổn đến chỗ hiểm, nhưng vẫn bị thương, ngã xuống hộc máu.
Thần sắc Lâu Tử Nguyệt hơi kinh sợ, cùng một lúc lấy chín viên Nguyệt Minh Châu ra.
Khi chúng cùng lúc xuất hiện, Bắc Đường Xu và Bách Lý Hạo Thần đang chiến đấu trong không trung đều phát run.
Hạo Thần mắt thấy Bắc Đường Xu muốn đi quấy rối, nhanh chóng di chuyển đến trước mặt hắn, một tay vuốt ve chuôi đao, đôi mắt đẹp tà mị hẹp dài mà lạnh tanh:
- Cẩm Dạ? Ông nội? Các người tỉnh lại đi!
- Họ trong nửa canh giờ sẽ không tỉnh lại được đâu.
Bắc Đường Xu nói.
Tây Môn Trác nhìn thấy tình thế như vậy, tay cầm binh khí, mắt lộ ra vẻ phẫn nộ và khinh thường.
Lâu Như Họa rút Trảm Linh kiếm ra, ánh mắt sắc bén nói:
- Ngươi dám bày kế lừa gạt tính mạng của phụ thân, con gái, chồng và cháu ta, hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi!
- Thử lại xem, con nhất định có thể mở Nguyệt Minh Châu ra.
Chỉ cần Nguyệt Minh Châu mở ra, tiên linh và người bên trong đều sẽ được thả ra, đến lúc đó còn sợ đấu không lại một tên Bắc Đường Xu sao?
Lâu Tử Nguyệt vươn ngón tay ra, lau vệt máu ở khóe miệng giúp bà:
- Người yên tâm, ta nhất định tìm ông ấy trở về.
- Khụ khụ...
Thần sắc Lâu Như Họa ảm đạm, con bé vẫn không muốn thừa nhận mẫu thân như bà.
- Ngươi còn bắt cả họ?
Sắc mặt Tử Nguyệt khẽ biến.
- Ngươi cho là ta tay không mà đến Triệu phủ hay sao?
Bắc Đường Xu cười lạnh:
- Họ sớm đã là người của ta rồi.
Dứt lời, hắn ra lệnh một tiếng, hai hắc y nhân xuất hiện từ trong không trung, mỗi kẻ xách một người trong tay:
Bà chán nản lắc đầu, ngồi xếp bằng trên mặt đất, tiếp tục điều hòa huyền lực.
Mà bên đó, Cửu Mị và Lam Cơ cũng đã đánh nhau, hai người giống như kẻ địch lại tựa như bằng hữu nhiều năm, cuối cùng có trận này, đấu đến không thể chấm dứt, không phân cao thấp.
Thừa dịp Bách Lý Hạo Thần cầm chân Bắc Đường Xu, Lâu Tử Nguyệt cũng không rõ rốt cuộc thực lực hai người như thế nào, nhưng vừa rồi trong chớp mắt Hạo Thần và Bắc Đường Xu đánh nhau, đã thầm nói hắn chỉ có thể cầm chân hắn ta nửa canh giờ, nhiều hơn, hắn có thể sẽ bị quy tắc đất trời ép buộc rời đi.
Giọng điệu Tử Nguyệt rất yếu, nói với Bắc Đường Xu:
- Còn ba viên ngươi chưa tìm được.
Bắc Đường Xu nửa thương lượng, nửa cưỡng ép nói:
Hai người hoảng sợ phát hiện, phía trước Bắc Đường Xu hình thành một cái lồng phòng hộ màu đen cực lớn.
Tay phải hắn khẽ nâng, chỉ là hời hợt đưa lên phía trước như thế, lập tức âm thanh binh khí chạm vào nhau truyền đến.
Lâu Như Họa giật mình, cảm thấy Trảm Linh kiếm trong tay đụng phải thứ binh khí chắc chắn hơn, hổ khẩu tê rần, lập tức lùi về phía sau!
- Ta là sư huynh của ngươi, trước đây là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy.
Trong giọng nói Lâu Tử Nguyệt mang theo vẻ lạnh băng:
- Chín viên Nguyệt Minh Châu đều ở trong tay ta, không hề liên quan tới họ, ngươi thả họ ra.
Lâu Tử Nguyệt nắm tay:
- Bắc Đường Xu! Ngươi rốt cuộc là ai?
Trong mắt Bắc Đường Xu hiện ra vẻ lạnh băng, nhìn nàng:
Bách Lý Hạo Thần rút Yêu Nguyệt đao ra, tay phải khẽ nắm lấy, hắn vừa muốn đi đến chỗ Bắc Đường Xu, kết quả bị Tử Nguyệt kêu lại:
- Huynh đánh không lại hắn, đừng làm chuyện ngu ngốc.
- Đánh không lại cũng phải thử xem, bằng không mẹ vợ tương lai sẽ chê cười ta vô dụng.
Cuộc chiến lập tức nổ ra.
Thời khắc biết rõ thực lực chênh lệch rất xa cũng phải cầm kiếm chiến đấu đến chết!
Đây chính là sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của Huyễn linh sư. Khi họ cầm Trảm Linh kiếm liền có sự giác ngộ này.
- Đương nh8iên là len lỏi giữa không - thời gian dài đằng đẵng, trở thành tiên linh duy nhất vĩnh hằng trong Nguyệt Minh Châu rồi.
- Ban đầu ngươi 3không nói như vậy!
Lâu Như Họa chất vấn nói.
- Ba viên đó ở một góc nào đó của không gian tầng trên, ta vô cùng muốn cùng ngươi tìm thấy chúng, đi không?
Lâu Tử Nguyệt lắc đầu, thể hiện ra vẻ bất đắc dĩ trong giọng nói:
- Bắc Đường Xu, ngươi là tên lừa đảo... Muội muội của Tây Môn Trác và cha ta đều không trở thành tiên linh. Tiên linh của Nguyệt Minh Châu là dùng phương thức hiến tế mà có được, ngươi lừa được họ, không lừa được ta.
Bắc Đường Xu đối mặt với sự chất vấn của Tây Môn Trác và Lâu Như Họa, tao nhã trả l9ời:
- Đúng, ta dùng một câu chuyện tình yêu lãng mạn đẹp đẽ lừa gạt các ngươi, mục tiêu của ta vẫn luôn chỉ có mười hai viên Nguyệt Minh6 Châu và Lâu Tử Nguyệt. Bây giờ ta đã tìm đủ những thứ này, ta còn cần các ngươi sao?
Tử Nguyệt nắm chặt tay của Hạo Thần, ý bảo hắn đừn5g hành động thiếu suy nghĩ.
Lâu Như Họa và Tây Môn Trác liếc nhau, ánh mắt sắc bén, đồng loạt đánh về phía Bắc Đường Xu.
Sắc mặt Bắc Đường Xu không thay đổi, không rút binh khí ra, chỉ đứng tại chỗ, giống như hướng mũi kiếm đó chỉ vào không phải là mình, thản nhiên vô cùng.
Khi binh khí của hai người sắp chém vào Bắc Đường Xu, hổ khẩu đồng thời thắt chặt, một đường lực phản chấn đẩy họ ra.
Bách Lý Hạo Thần cười tà mị, nhìn Tử Nguyệt, trong mắt hiện lên tình cảm dịu dàng.
- Tử Nguyệt.
Khi Tử Nguyệt còn muốn nói gì đó, Lâu Như Họa cầm lấy tay nàng, thần sắc nghiêm túc nói:
Sắc mặt Lâu Như Họa và Tây Môn Trác biến đổi, lập tức hiểu ra người thân của mình còn sống, Bắc Đường Xu lại muốn cướp cả người lẫn Nguyệt Minh Châu.
Bắc Đường Xu thấy mấy người họ lập tức đứng về cùng một chiến tuyến, thế là đổi điều kiện:
- Dạ Nguyệt, thế này đi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đi cùng ta, tự nguyện tìm kiếm ba viên Nguyệt Minh Châu còn lại cho ta, ta liền thả mọi người ở đây, bao gồm mẫu thân ngươi, tổ phụ ngươi, huynh trưởng ngươi, cả con hồ yêu bên cạnh ngươi nữa.
Đỉnh chân mày lạnh lùng nghiêm nghị của Bắc Đường Xu hơi nhếch lên, dường như không hiểu sự ngây thơ của nàng:
- Thả họ, ta lấy gì trao đổi với ngươi? Người ở đây đều là những quân cờ thí của ta.
- Bắc Đường Xu, ngươi muốn hủy giao tình mấy trăm năm của chúng ta sao?
Lâu Tử Nguyệt nhìn đến mức cảm thấy nôn nóng:
- Hạo Thần, huynh buông ta ra.
Bách Lý Hạo Thần sửng sốt, ôm Tử Nguyệt đến bên cạnh Lâu Như Họa.
- Bắc Đường Xu, đối thủ hiện tại của ngươi là ta, còn phân tâm nữa, coi chừng đao của ta không cho ngươi cơ hội sống đâu.

Bắc Đường Xu thấy hắn chặn lại, giọng điệu khinh miệt nói:

- Đối phó với con hồ yêu như ngươi trước, rồi ta đi lấy Nguyệt Minh Châu cũng không muộn!

Chín viên trân châu óng ánh tung vào giữa không trung, Tây Môn Trác và Lâu Như Họa chợt chấn động, cảm thấy thời khắc này chúng vô cùng lấp lánh, xinh đẹp hơn mọi châu báu khác.

Chúng xoay quanh ở đỉnh đầu Tử Nguyệt, xếp thành một vòng tròn theo thứ tự, cực kỳ giống một vòng trân châu. Chỉ là chiếc vòng này vẫn chưa đủ, còn thiếu ba viên nữa.

Nàng cắn răng một cái, giục linh lực và tinh thần lực của toàn thân, nhớ tới suy tưởng Cửu Mị giao cho nàng, nàng bắt đầu dùng tinh thần lực giao tiếp với chúng.

Dễ giao lưu nhất là Tam Nguyệt, Tứ Nguyệt, Thất Nguyệt và Cửu Nguyệt Minh Châu, vì bốn viên này đã nhận nàng làm chủ. Lâu Tử Nguyệt hy vọng dùng sự cộng hưởng của bốn viên Nguyệt Minh Châu này đi mở cửa của năm viên Nguyệt Minh Châu khác, may là bốn viên này không phải liên tục, nếu không thì thật sự không được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.