• 280

Chương 297: NGƯỜI CHA TỒI TỆ HÓA RA ĐÃ KẾT HÔN HAI LẦN


- Bổn tọa không hiểu tình cảm nhân gian.

- Đúng vậy, ngươi là kiếm linh, sao ngươi hiểu được?
- Có vấn đề gì con cứ hỏi.
Tử Nguyệt cúi đầu, lên tiếng nói ra vấn đề của mình:
Nàng hỏi câu này là vì nàng chưa điều tra tiên linh trong các viên Nguyệt Minh Châu khác.
Tử Khôn do dự, không biết có thể nói hay không:
Tử Khôn che giấu sự căng thẳng, giọng nói có chút căng thẳng:
- Tử Nguyệt, cùng... chúng ta cùng đi ăn đi?
- Con tuyệt đối không thể nói cho mẹ của con! Chuyện này là ta giấu mẹ của con.
Lâu Tử Nguyệt phát hiện ra bản thân đã tìm được một bí mật, không chỉ tò mò mà còn rất xúc động, cái này có thể khiến cho nàng tìm được bí quyết để thân thiết hơn với cha mình, nếu không chỉ sợ bọn họ có thể sẽ biến thành người xa lạ.
Lâu Tử Nguyệt nhắm mắt, lúc mở mắt lần nữa thì đã bình thản hơn nhiều.
Nàng chậm rãi đi xuống thang lầu, bước vào trong sân.
Lâu Tử Nguyệt sững sờ, phát hiện trong mắt ông có chút bối rối thì lại lên tiếng:
- Vậy đi thôi.
- Ta biết, bên trong Nguyệt Minh Châu, có linh khí, có núi có nước, gió và ánh sáng cũng thích hợp, nhưng mà thứ đáng sợ duy nhất là không có thời gian, ông ở trong vết nứt không gian, thì càng không có khái niệm không gian, không thời gian với ông đều không có ý nghĩa gì, vậy… ông làm sao có thể chống đỡ được tới bây giờ?
Bước chân ông dừng lại, dường như là không dự tính được nàng sẽ hỏi câu này, đến cả Như Họa cũng không hỏi, nhưng con bé này lại thế...
- Là...
Trông thấy sự trốn tránh trong mắt ông ta, Tử Nguyệt giật mình:
- Không, tuyệt đối không phải! – Lông mày như ngọn núi phía xa của Tử Khôn hơi nhíu, khẽ cắn môi, cuối cùng cũng lên tiếng. – Là tiên linh trong Bát Nguyệt Minh Châu ở chung với ta trong từng ấy năm.
- Tiên linh trong Bát Nguyệt Minh Châu là ai? – Tử Nguyệt hỏi.
Người kia chính là phụ thân của n9àng, người đã bị ném vào trong vết nứt không gian, trải qua vô số tháng năm vẫn chưa từng quên hai mẹ con các nàng đó sao?
<6br>- Tình cảm trong nhân thế này không bao giờ qua được tình thân, tình bạn và tình yêu, chủ nhân, người không thể vì bị sư môn 5phản bội mà không tin tưởng tình thân.
- Ta biết, Kiêu Dạ.
Thấy ông không lên tiếng, Lâu Tử Nguyệt khẽ giật mình, chân mày cau lại:
- Là bí mật không thể nói sao?
- Những thứ mà ông nói khiến ta có chút choáng váng. – Lâu Tử Nguyệt hít vào một hơi khí lạnh, khoát tay nói.
Nàng nhìn mẹ mình đang đứng bên cạnh hồ sen chờ đợi, trong lòng có cảm giác khó chịu, tên đàn ông đáng chết này lại có người phụ nữ khác sau lưng mẹ...
- Là cái gì?
- Khó nói, khó nói. – Tử Khôn lắc đầu, thái độ như không muốn nhắc lại chuyện cũ.
Sắc mặt Lâu Tử Nguy8ệt hơi khựng lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngập tràn phức tạp.
Xoay người rời giường, mang giày xong, đi đến bên3 cửa sổ mở nó ra, cúi đầu nhìn người đàn ông đang đi tới đi lui, chần chờ ở ngoài cửa.
Sao ông lại không biết... Ông chỉ là không biết làm sao để ở chung với nàng thôi, trong tay không có gì thì sẽ càng căng thẳng hơn.
- Ta vẫn luôn có chuyện muốn hỏi ông. – Lâu Tử Nguyệt chần chờ một lát mới nói.
Tử Nguyệt khoanh tay, nói:
- Ông nói ra rồi ta mới xem xét có nên nói cho mẹ nghe không.
Lâu Tử Nguyệt ngẩn người, im lặng không nói.
Tử Khôn cảm giác lần này lại thất bại, Như Họa vẫn thường xuyên động viên ông, mặc dù mọi người đều nói là con gái thường thân thiết với cha hơn, nhưng một là bản thân ông vốn không biết mình có con gái, hai là không có kinh nghiệm ở chung với con gái mình, ba là Tử Nguyệt còn khó hòa hợp hơn so với những cô gái bình thường. Cho nên ông càng phải có lòng tin chính mình mới được!
- À, được! – Tử Khôn căng thẳng nắm tay, đây coi như là bước được bước đầu tiên rồi?
- Buổi tối, đi đường cẩn thận một chút. – Tử Khôn cầm một cái đèn lồng, giúp nàng soi đường đi phía trước, thực ra thì không cần phiền phức tới vậy vì Huyễn linh sư đều có khả năng nhìn rõ mọi vật trong đêm, chỉ là hình như Tử Khôn không biết điều này.
Tử Nguyệt đi cùng ông tới chỗ hồ sen, nhìn gương mặt kiên nghị quay nhìn mình thì có nét mềm mại hơn nhiều thì trong lòng hơi giật mình.
Trong lòng Tử Khôn vui vẻ, đây là lần đầu tiên con gái nói chuyện với ông, ông nhất định phải ghi nhớ ngày hôm nay!
Tử Khôn bối rối nói:
- Con đừng choáng, nếu không ta sẽ không thể giải thích rõ ràng. – Nếu nàng nói với Như Họa, vậy sau này ông có thể không có một ngày vui vẻ rồi.
Trong mắt Tử Khôn lập tức tràn ngập sự vui vẻ, vội vàng lên tiếng nói:
- Đúng, đúng vậy.
Gia gia nói có lẽ là đang đợi một cơ hội, Tử Nguyệt không hiểu...

Két két
, cửa sân bị đẩy ra.
Tử Khôn cản nàng lại, hai cha con bọn họ ngay lúc này đang đứng trong đình bát giác giữa hồ sen, ánh trăng chiếu nghiêng xuống, trải lên người cả hai, không ai nhường bước.
Sau cùng, Tử Khôn hít một hơi thật sâu, nói:
- Nàng là tiên linh do vị thê tử đầu tiên của ta huyễn hóa thành.
Tử Khôn nói một hơi, tốc độ nói cực nhanh.
Không muốn để cho Lâu Tử Nguyệt kịp phản ứng, ông liền bắt đầu thẳng thắn, không cho con gái mình kịp nói gì vì ông sợ ngay khi nàng có cơ hội nói thì ông ta sẽ mất đi cơ hội giải thích!
- Không phải như con nghĩ đâu, ta và nàng là do lệnh cha mẹ, lời bà mai, lúc trẻ ta cũng nghĩ, cưới ai cũng là cưới thôi. Nên sau đó cưới nàng, ta không yêu nàng ta. Đời ta chỉ có tình cảm với một người phụ nữ mà thôi, người đó chính là mẹ của con, ta thề!
Ánh mắt Tử Khôn dần dần rũ xuống, khi ông nghĩ là nàng sẽ im lặng quay người đi thì lại vang lên tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của con gái mình:
- Là mẹ bảo ông đi gọi ta à?
Bây giờ là tháng Sáu, buổi tối cực kì nóng, hoa tường vi nở, hương hoa đều có thể xuyên qua tường của viện này mà bay vào trong.
Nàng đẩy cửa ra thì đã thấy người đàn ông đó định gõ cửa, trên người ông mặc một bộ trường bào màu đen, ria mép cũng đã cạo sạch sẽ, không giống như bộ dạng nàng thấy ba tháng trước, mà ba tháng này, quan hệ của hai người cũng không có chút tiến triển nào, không biết vì cái gì.
Tháng Sáu, hoa sen đều cao qua đầu người, lá sen nhẹ nhàng lay động, những chú cá trong nước vì người qua lại mà bừng tỉnh, phun bong bóng.
Tử Khôn vô thức mà đi chậm lại, thật hy vọng là hồ sen này lớn hơn một chút để hai cha con bọn họ có thêm thời gian đi cùng nhau:
Tử Nguyệt hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác muốn đánh ông, hỏi:
- Ta hỏi ông, trước khi ông cưới mẹ của ta, ông có người phụ nữ khác?
Lâu Tử Nguyệt cảm thấy có chuyện ẩn sau chuyện này, nàng chẳng qua mới chỉ hỏi một câu mà ông đã trốn tránh đến vậy...
- Nếu như ông không nói thì ta tự mình đi hỏi tiên linh của Bát Nguyệt Minh Châu. – Trong mắt Lâu Tử Nguyệt lộ ra vẻ uy hiếp, giọng nói cũng lạnh lùng.
- Có. – Tử Khôn thừa nhận lại lên tiếng. – Nhưng nàng ta đã chết, cũng đã hơn ba trăm năm rồi. Sau đó, ta mới gặp được mẹ của con, ta đã sớm quên nàng ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.