Chương 298
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1768 chữ
- 2022-02-06 11:23:36
- Thành thân là trách nhiệm, lúc nàng ấy còn sống, ta cũng không làm ra chuyện gì có lỗi, nhưng ta không yêu nàng ấy nên sau khi nà8ng ấy chết, ta yêu người khác thì có gì sai chứ? – Tử Khôn đột nhiên lại có lý do cãi lại, bắt đầu chất vấn nàng. – Chẳng lẽ những3 tiên linh vì con mà chết không yêu con sao? Vì sao con lại còn muốn ở cùng với Bách Lý Hạo Thần chứ?
Nghe vậy, trong lòng9 Lâu Tử Nguyệt giật mình, cả người đều run lên.
Đúng vậy, sao nàng có thể trách ông ấy chứ?
- Tử Khôn, tên khốn! – Lâu Tử Nguyệt đột nhiên tuôn ra một câu chửi bậy, nàng không thể nhịn được nữa!
Một câu kia hô lên đột nhiên khiến cho Tử Khôn cảm thấy hành phúc, con gái của ông lần đầu mắng ông! Điều này cho thấy ông đã chọc giận được nàng, đồng thời thu hút sự chú ý của nàng rồi.
Thế nhưng kết quả này gây nên phản ứng dây chuyền, khiến ông ta có chút đau khổ...
- Hôm nay, chàng khỏi ăn cơm đi, tối nay chàng cũng không được vào phòng, cút đi làm bạn với heo đi.
Cút đi làm bạn với heo...
Lâu Tử Nguyệt thầm giật mình, biện pháp xử lý chồng của mẹ nàng thật đúng là đơn giản mà thô bạo...
Rõ ràng là nàng hiểu t6ình cảnh của ông ấy, ông ấy nói không sai.
Người duy nhất mà nàng thích là Hạo Thần.
Mấy người Túc Phi, Lạc Vân đề5u vì nàng hy sinh, nhưng nàng lại cố chấp chỉ yêu Hạo Thần...
Trong lòng Lâu Tử Nguyệt âm thầm có xa cách:
Kiêu Dạ, rốt cuộc thì ông ta còn bao nhiêu chuyện chưa thành thực khai ra?
Kiêu Dạ trực tiếp nói cho nàng:
Tuổi tác, ông ta đã hơn năm trăm tuổi rồi, ông ta vẫn luôn lừa gạt mẹ của người.
Đột nhiên, hai tay Lâu Tử Nguyệt nắm chặt thành quyền, dùng hết sức mới có thể nhịn không đánh lên khuôn mặt hoàn mỹ nhưng bên trong lại hoàn toàn sự dối trá của ông.
- Ai dám bắt nạt cháu gái ta?
Ánh mắt Lâu Trạch Thiên dừng lại trong đình, vừa rồi ông đã cảm thấy bọn họ nói chuyện không mấy vui vẻ, nhưng Như Họa luôn giữ ông lại, muốn để cho hai cha con họ ở riêng, bây giờ thì tốt rồi! Cháu gái vẫn luôn không vui vẻ giờ thì đã tức giận ra mặt rồi, đột nhiên ông cũng tức giận, trừng mắt nhìn Tử Khôn.
Lâu Như Họa ôm con gái mình vào lòng, dịu dàng an ủi:
Lúc này, Tử Khôn chợt thấy con gái mình có nét giống giống mình, dung mạo của nàng giống mẹ nàng, nhưng có một vài chỗ khá giống với ông...
Phát hiện ra bí mật này, trong lòng ông càng vui vẻ hơn, vội vàng gật đầu nói:
- Đúng, đúng là ba trăm hai, ba, bốn...
- Yêu là ích kỷ... Trách nhiệm này là có thể trốn tránh được... – Lâu Tử Nguyệt lắc đầu, im lặng rất lâu mới đồng ý chuyện này. – Chuyện này, ta sẽ giúp ông giữ kín. Nhưng ông cũng đừng quên, ta chỉ vì không muốn mẹ đau lòng nên mới không nói thôi.
Nghe nàng nói sẽ giữ bí mật thì trong lòng Tử Khôn rất vui, điều này chứng tỏ giữa bọn họ cũng coi như có chút liên kết.
Cho nên, sắc mặt Tử Khôn nghiêm túc, ông hy vọng có thể chia sẻ những kinh nghiệm tâm đắc của bản thân cho nàng:
Thì ra là thế... Ông ấy yêu nhất vẫn là mẹ của nàng, điều ấy luôn luôn như vậy không thay đổi. Mà tình yêu này ở trong thời không vô tận đã biến thành vĩnh hằng...
- Ông còn người con nào khác không? – Lâu Tử Nguyệt đột nhiên muốn hỏi vấn đề này, nếu trước khi ông đi vào đại lục Huyễn Thải đã có một người vợ, vậy thì có thể ông cũng đã có con cái, mà con của ông cũng đã lớn rồi. Nhưng mà nàng mong là không có, chỉ là... ông vẫn luôn có cách khiến nàng giật mình!
- Cái này... – Tử Khôn lúng túng ho một cái, dưới ánh mắt của Lâu Tử Nguyệt, ông thừa nhận. – Con còn một người ca ca, Tử Lăng Sương, nó đã trưởng thành rồi, không cần ta để ý, hiện tại chắc là... thành hôn rồi.
- Nói thật!
- Hơn bốn trăm? – Ông cũng không chắc chắn mình bao nhiêu tuổi.
- Ông bao nhiêu tuổi cũng không biết chính xác? – Tử Nguyệt nhíu mày, nhìn ông chằm chằm.
Tử Khôn nói:
- Con gái tốt của ta, đừng hỏi tuổi của ta, cái này cũng không tốt lắm.
Tử Nguyệt lạnh lùng cười:
Tử Khôn biết là nàng không vui, vội vàng cam đoan:
- Bây giờ trong lòng ta, trong mắt ta cũng chỉ có một đứa con gái là con thôi, ta cũng chưa từng có con gái, đến nằm mơ cũng muốn một đứa con gái, giờ thì mơ thành thật rồi, mà còn là do người phụ nữ ta yêu nhất sinh ra, ta nhất định sẽ khiến con thành đứa con gái hạnh phúc nhất trên đời!
Có nhiều vị cha mẹ một khi đã có con trai thì cũng muốn con gái, nằm mơ cũng muốn, nhưng mà sự tức giận trong lòng Lâu Tử Nguyệt không sao nguôi được, nàng hạ giọng chất vấn:
- Cuối cùng là bao nhiêu? – Tử Nguyệt lạnh giọng hỏi.
- Hai mươi hai, ta xác định ta nói là hai mươi hai tuổi! – Ông làm như thể đột nhiên nhớ ra...
- Khi đó mẹ của ta bao nhiêu tuổi? – Tử Nguyệt hỏi.
Tử Khôn trả lời ngay:
- Mười sáu. Cái tuổi như hoa như ngọc.
- Vậy giờ tuổi thật của ông là bao nhiêu? – Ánh mắt Tử Nguyệt lạnh lùng nhìn như muốn nhắc nhở ông. – Ông cũng đừng quên, ông mới vừa nói người vợ đầu tiên của ông đã chết ba trăm năm, ông ít nhất cũng đã ba trăm tuổi rồi mới đúng?
- Sao lại không tốt?
Tử Khôn không trả lời mà hỏi lại:
- Nếu con nói cho cha vợ ta, con rể của ông ấy còn lớn hơn ông ấy thì con nghĩ xem ông ấy có vui không?
- Tử Nguyệt, cha muốn nói cho con biết một chuyện nữa.
- Chuyện gì? – Tử Nguyệt giật mình, sợ ông ta lại nói ra chuyện gì kinh thiên động địa nữa, nàng lặng lẽ dựa và cột trụ trên hành lang, ý muốn để mình có cảm giác an toàn hơn, sau đó chậm rãi ném ra hai chữ. – Ông nói đi.
- Tiên linh dù sao cũng chỉ là tiên linh, nó không thể thay thế cho tình cảm của một người sống, bọn họ sinh ra do sự cầu nguyện của con người, bắt đầu từ trí nhớ của con người, kết thúc trong sự tĩnh lặng của Nguyệt Minh Châu, bọn họ ở trong Nguyệt Minh Châu sẽ dần trở nên mạnh mẽ hơn, biến thành một người khác mà không phải là người trong trí nhớ của con nữa. Đây là điều mà ta học được khi ở trong Bát Nguyệt Minh Châu.
- Con gái đừng sợ? Cha con chọc con cái gì vậy? Nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ trừng phạt ông ta!
- Mẹ, ông ấy... – Vốn định nói hết mọi chuyện thì lại thấy Tử Khôn liên tục nháy mắt với mình, Lâu Tử Nguyệt đột nhiên nói không được. Nàng phát hiện trên mặt mẹ tỏa ra ánh sáng hạnh phúc. Bà ấy rất hạnh phúc, cho dù là bị chồng của mình lừa gạt, chỉ có một điều duy nhất đúng là Tử Khôn thật lòng yêu bà ấy. – Mẫu thân, con không sao. Chúng ta đi ăn cơm đi, con đói bụng rồi.
Lâu Như Họa thấy con gái không muốn nói, trong lòng có chút đố kỵ, trừng mắt nhìn chồng mình.
Cả người Tử Nguyệt run lên, ánh mắt phức tạp. Ý của ông ta là Dạ Diên, Dạ Vân, Tiên Cúc cũng sẽ biến thành một người khác...
- Nói cách khác là những tiên linh đó cũng không phải là động lực để ông chống đỡ tới giờ... – Tử Nguyệt lẩm bẩm hỏi, muốn biết rõ những chuyện mà ông ta đã trải qua.
- Chỉ một phần thôi. – Tử Khôn ngẩng đầu nhìn trăng tròn hôm hay, trên mặt là sự tang thương. – Hai tháng nữa là Trung thu, là lúc cả nhà đoàn viên, ta dựa vào suy nghĩ, tin tưởng muốn gặp lại mẹ của con mới không mới không mất đi trí nhớ, mới có thể còn sống mà trở về.
- Lúc ông gặp được mẹ của ta thì ông đã bao nhiêu tuổi rồi?
Ông ta ngẫm lại, nói:
- Hai mươi... sáu năm bốn ba... hai. – Lời nói càng về sau càng nhỏ hơn...
- Ta sai, Như Họa, ta sai rồi mà. Nàng để cho ta quỳ tấm giặt quần áo cũng được, đừng có nhốt ta ở ngoài được không! – Mặt mày của Tử Khôn cũng đã xanh mét.
Lâu Như Họa chỉ lên trán của ông ta, hạ giọng mắng:
- Hừ! Để chàng nhớ cho kỹ! Con gái của ta mà chàng còn dám bắt nạt! Chàng không muốn sống nữa rồi!
- Tử Nguyệt, Tử Nguyệt, con nói giúp ta chút đi! – Tử Khôn dùng khuôn mặt đáng thương vô tội nhìn vợ mình, thấy không khuyên được vợ thì lập tức nhìn con gái cầu cứu. – Con cũng đâu đành lòng để ta đi làm bạn với heo chứ? Chuồng heo đó là nơi người ở sao?
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ xa truyền tới tiếng bước chân khiến tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn qua đó.
Hoa sen cao hơn đầu người che khuất bóng dáng của hắn, nhưng Tử Nguyệt cũng có thể nhận ra hơi thở của Hạo Thần ngay lập tức, nàng vẫy tay, để hắn nhanh chóng đi tới.
- Lâu lão gia chủ, bá phụ, bá mẫu, Tử Nguyệt, tất cả mọi đều ở đây rồi, vãn bối tới chậm, không bỏ lỡ chuyện gì chứ? – Giọng nói hơi trầm của hắn từ bên dưới đám sen truyền ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.