Chương 320: CHẤM DỨT
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1582 chữ
- 2022-02-06 11:24:20
Bời vì có thể thu lại huyền lực, Bách Lý Hạo Thần đã mệt mỏi liên tiếp mấy ngày đến gần như suy yếu, mém chút là ngã gục rồi nhưng v8ẫn ráng chống đỡ. Tư Tịch nhận được ánh mắt ra hiệu của Tử Khôn, vội vàng đi tới giữa trận pháp, đỡ vai chủ nhân, dẫn hắn rời khỏi 3Tụ Linh Trận Pháp.
Tử Khôn gật đầu với vợ của mình, sau khi nhận được sự ra hiệu của vợ mình thì mới phóng ra huyền lực của9 Huyễn linh tông, chỉ một lúc sau thì sức mạnh độc quyền của cao cấp Huyễn linh tông phóng ra, huyền lực màu xám ẩn chứa đạo lý trờ6i đất, cực kì mạnh mẽ:
Hắn ngồi trên ghế đá, dẹp đàn, vẫy tay với cô gái đứng ngoài cửa, nhìn quen thuộc mà cưng chiều.
- Sư muội, đứng ở cửa làm gì? Mau vào đây.
- Là kiếp trước của ta, ta và hắn là đồng môn, hắn là sư huynh của ta, ta là sư muội. Đoạn đường tiếp theo, ta dẫn đường, huynh đi theo là được.
- Được. – Kim Ca thu lại sắc mặt ban nãy, bỗng nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt. – Lúc hắn ở chỗ đây hầu như đều là những lúc dưỡng thương, nhưng ta lại chưa từng thấy sư phụ hắn.
- Ngươi biết Dao Sơn?
- Nhà ta ở đây.
Khi vượt qua đỉnh núi này, Úc Kim Ca chỉ tới chỗ cách đó không xa nói:
- Chính là ngọn núi phía trước.
Tử Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu:
- Lúc trước hắn cũng như vậy, mỗi lần trở về, không phải là bị thương thì cũng là muốn cầu xin sự phụ. Đừng nói về hắn nữa, đi thôi.
- Tiểu tử, ngươi thật tài giỏi, có thể dung hợp được hết mấy loại huyền lực hỗn loạn này, sau này khẳng định tiền đồ của ngươi rộng mở!
- Người không sao chứ? – Hạo Thần lo lắng hỏi một câu, ánh mắt hắn nhìn ông ta không rõ ràng, Tư Tịch lại kéo hắn đi khá xa thì càng nhìn càng không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy chùm sáng bay tới người ở giữa kia.
- Bắt đầu đi.
Nói xong thì Lâu Như Họa, Lâu Trạch Thiên, Giản Thục Liên, Giản Vu Khanh, Tư T5ịch, Bách Lý Kỳ An sáu người đều truyền huyền lực cho Tử Khôn, trong lúc đó, biểu cảm lạnh lùng lại hóa thành tiếng kêu sợ hãi:
Lòng Tử Khôn đột nhiên siết chặt, đã đến lúc nào mà tiểu tử này còn lo lắng cho ông?
- Ngươi cũng đừng lo lắng cho ta, ta da dày thịt béo, không sợ trọc khí. Hạo Thần nhanh về nghỉ, nếu ngươi thật sự mù rồi thì con gái ta sẽ khóc chết mất.
Tư Tịch không đành lòng, dưới sự ra hiệu của mấy vị trưởng bối, tay chìa ra thành đao đánh lên gáy của Hạo Thần một cái. Khi tay của hắn hạ xuống, Bách Lý Hạo Thần vì con mắt không nhìn thấy và thiếu linh lực mạnh, sinh lý và tâm lý đều cực kì mệt mỏi không kịp phản ứng thì đã ngất đi.
Mùng ba tháng Tám.
- Thuộc tính huyền lực của mấy người là gì thế? Quá loạn!
Hỏi xong Tử Khôn đã cảm thấy mình có bệnh, không phải lần đầu tiên hắn biết người tu luyện trên đại lục này không phân thuộc tính, thế là im lặng.
- Ai là sư muội của ngươi? – Một tiếng sư muội này khiến cho đầu nàng nóng lên, Tử Nguyệt nghiêm mặt. – Tình cảm sư huynh muội của chúng ta đã sớm kết thúc ở kiếp trước rồi.
Bắc Đường Xu cũng không tức giận, mời nàng ngồi xuống nhưng Tử Nguyệt lại trực tiếp rút kiếm ra.
- Dao Sơn.
Ánh mắt Kim Ca kinh ngạc:
- Các ngươi tới sớm hơn một chút so với tưởng tượng của ta.
Tử Nguyệt sững sờ, năm ngón tay nắm chặt trong tay chuyển biến thành một thanh kiếm Tinh Khuyết màu xanh.
Nhìn trong mắt nàng có một chút hoài niệm, Kim Ca biết rõ, với người kia, nàng vẫn còn giữ lại một chút tình cảm nhớ nhung.
Đường trên Dao Sơn đều bố trí trận pháp, nhưng những trận pháp này cũng không có hiệu quả với Tử Nguyệt vì trận pháp là do sư phụ bố trí, hắn không thay đổi...
- Bá phụ! – Bách Lý Hạo Thần lo lắng hô một tiếng, sau đó nhíu chặt mày, muốn tiến lên giúp hắn.
Nhưng mà còn không để cho hắn kịp nhấc chân thì Tử Khôn đã lớn tiếng quát lên với hắn:
Bắc Đường Xu không kinh ngạc, bởi vì hắn biết rõ tính tình của sư muội mình.
Dưới ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của Lâu Tử Nguyệt, hắn trực tiếp đứng lên, đi tới dưới kiếm của nàng, ngay lúc Tử Nguyệt vốn không kịp phản ứng, nháy mắt đã dùng tay nắm lấy lưỡi kiếm của nàng, nhưng mà bàn tay đó lại xuyên qua kiếm...
Ngẩng đầu nhìn lên, trời cao đầy mây, đám mây mềm mềm treo trên trời giống như kẹo bông gòn.
Úc Kim Ca và Lâu Tử Nguyệt, hai người kẻ trước người sau, thỉnh thoảng lại đỡ nhau, dắt nhau leo lên sườn núi, đập vào mắt đều là những dãy núi liên miên trập trùng.
- Ngươi biết chúng ta sẽ tới?
Thái độ của Bắc Đường Xu so với lần gặp trước đã dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng điều này ngược lại khiến cho Tử Nguyệt có cảm giác quen thuộc, mà cảm giác này là thứ mà nàng mong muốn có được trong nhiều năm nhưng cuối cùng đã đánh mất.
Tử Nguyệt lúc này mới phát hiện, thật ra hắn là linh hồn chứ không phải người thật.
Bắc Đường Xu hơi ngẩng đầu, ánh mắt rất dịu dàng:
Sắc mặt Úc Kim Ca Thần sững sờ, nhà nàng? Không phải nhà nàng là Lâu phủ ở Đế Đô sao? Sao lại ở chỗ này? Lại nhớ đến mối quan hệ kì lạ giữa hai người, trong lòng Kim Ca âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ...
Liếc mắt nhìn biểu cảm của Kim Ca, Tử Nguyệt biết hắn đã đoán được, gật đầu nhìn hắn với ánh mắt khẳng định:
- Đúng. – Đương nhiên là Úc Kim Ca rất căng thẳng, nhưng dù sao hắn cũng ôm tâm lý phải chết, trong lòng không có luyến tiếc điều gì, nhưng Tử Nguyệt còn có người để lo lắng. – Ngọn núi kia tên là...
Không đợi Kim Ca nói ra thì Tử Nguyệt đã lên tiếng:
Mắt xích của trận pháp là nơi mà trọc khí và huyền khí giao tranh nhiều nhất, nơi dễ bị thương nhất, Tử Khôn lại nói không sao...
Hạo Thần biết rõ chỗ đó nguy hiểm đến mức nào, vẫn như trước không muốn rời đi, chỉ im lặng đứng yên tại đó. Môi hắn mím chặt tới mức trắng bệch, giống như luôn trong trạng thái căng thẳng.
Trên người là áo gấm màu xanh đen làm nổi bật lên sự nhợt nhạt trên người hắn.
Hơi thở của Bắc Đường Xu rất giống với Kiêu Dạ, bọn họ đều là người sống trong bóng tối, chỉ là Bắc Đường Xu càng đáng sợ vì hắn có thể nhìn rõ được lòng người, sự u ám của hắn là từ thực chất bên trong mà phát ra ngoài.
- Đừng giả mù sa mưa mà tốt với ta, Bắc Đường Xu, hôm nay ta muốn kết thúc tất cả mọi chuyện. Hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ta giết ngươi, hai chúng ta nhất định sẽ có một người chết, ta biết khả năng ta không thắng được ngươi, nhưng ta không thể để cho ngươi làm tổn thương người thân của ta, bạn bè của ta nữa. Cho nên, hôm nay ta đến là muốn đánh với người một trận!
Nói rồi, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Úc Kim Ca đang đứng bên cạnh mình với bộ mặt căng thẳng.
- Ta ở chỗ này đợi muội ba ngày, muội không thể vì bản thân ta đã bị thương mà ngồi xuống nói chuyện với sư huynh một chút sao?
- Không thể! – Tử Nguyệt quả quyết cự tuyệt, ánh mắt tình cờ nhìn thấy vết thương trên ngực phải của hắn, trong lòng hơi hồi hộp, là Hạo Thần khiến hắn bị thương? Sao lại không đâm qua bên trái một chút khiến hắn chết đi cho rồi?
Khi thấy nơi mà hắn chỉ tới, trên mặt Lâu Tử Nguyệt vốn là sự nhẹ nhõm đã lập tức biến thành căng thẳng:
- Huynh xác định là chỗ đó?
Khúc nhạc đánh xong, Lâu Tử Nguyệt và Kim Ca vẫn cứ đứng ngoài cửa.
Dường như hắn có thể cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn qua đó, một đôi mắt lạnh lẽo hơi sững sờ, giống như là không hề ngạc nhiên rằng bọn họ sẽ tới, giọng nói trong trẻo chậm rãi vang lên:
Trong rừng trúc thăm thẳm, tiếng đàn văng vẳng.
Bắc Đường Xu ngồi trước nhà trúc để đánh đàn.
Bắc Đường Xu không buông tay cầm kiếm tay ra, mặc dù hắn cầm không được, nhưng có linh lực tồn tại, hắn vẫn có thể khống chế kiếm của nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.