• 869

Chương 321: MUỘI CHÍNH LÀ TỬ HOÀNG


- Ngươi có ý gì?

Bắc Đường Xu lạnh lùng nhếch hai môi tím ngắt dưới ánh sáng lên, trong nụ cười lộ ra vẻ đùa cợt:
Bắc Đường Xu dường như đã trải qua chuyện gì rất đặc biệt, do dự một lát, rồi một câu nói từ trong cổ họng hắn bật ra ngoài, không có bất kỳ kiểu cách nào, khiến giọng nói càng toát lên sự chân thành. Lập tức Tử Nguyệt cảm thấy đau nhói trong lòng, giống như câu nói đó có lực sát thương lớn đến mức khiến nàng tan nát. Hắn nói:
- Sư huynh xin lỗi muội.
- Ngươi không cảm thấy câu xin lỗi này đã quá muộn sao?
Hắn hơi sững sờ, ánh mắt đưa từ trên miệng của nàng lên tới mắt nàng, nói:
- Sư phụ thì sao? Sư phụ đang ở đâu?
Nàng vẫn không hề thu hồi thanh kiếm đang cầm trong tay lại. Giọng nói lạnh lùng của Bắc Đường Xu khiến người khác lạnh toát trong lòng.
Bị kinh ngạc bởi câu nói lãnh đạm đến mức không có một chút ngữ khí nào của nàng, ánh mắt sâu thẳm của Bắc Đường Xu dừng lại trên đôi mắt sáng rực của nàng. Hắn nói:
- Là sư phụ muốn ta giết muội. Sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ đã giết ông ta để trả thù cho muội, chẳng lẽ không hợp tình hợp lý? Ta chỉ là một tòng phạm, ông ta mới là chủ mưu, mà nay ta không chỉ giúp muội giết chết kẻ chủ mưu, đến ta là tòng phạm cũng tới đây chuộc tội rồi, muội còn muốn gì nữa?
Mà sự đờ đẫn n9ày khiến Bắc Đường Xu cực kỳ vui vẻ. Nụ cười toát lên trong mắt hắn trở nên thâm trầm hơn.
- Sư muội, đã nói rồi, ta chỉ cho m6uội một cơ hội, có giết hay không là tùy muội. Nếu muội lựa chọn không giết, ta sẽ rời khỏi không gian này, để muội sống yên ổn ở đây,5 không sợ bị ta đầu độc. Còn nếu như muội muốn giết ta, ta cũng tuyệt đối không phản kháng. Nhưng trước khi kết thúc mọi chuyện, liệu muội có thể nghe ta giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối, rồi hãy xem xét có trả thù hay không?
Kim Ca hơi sững lại. Hắn nói cứ như thể là bọn họ quen biết nhau rất rõ vậy. Thần sắc của Kim Ca bỗng trầm xuống. Đúng là rất quen, nhưng không phải là quen theo cách này...
Môi của Tử Nguyệt run run. Nhất thời, nàng không biết nên làm thế nào, người cứng đơ như một bộ xương đứng yên tại chỗ. Hắn nói... không giống như nói dối. Nàng liếc nhìn Kim Ca. Hai vai Kim Ca run rẩy, yết hầu lên xuống, giống như là không kiềm chế được sát ý trong lòng, lại giống như là rất muốn hỏi điều gì đó.
- Ngươi nói gì?
Đôi mắt lạnh lẽo của Bắc Đường Xu ngấn nước, càng trở nên mờ ảo.
- Ngươi, ngươi làm vậy là sao?
Tử Nguyệt vẫn duy trì động tác giơ kiếm, chưa hề buông lỏng.
- Ta 8nợ muội một mạng, sớm muộn sẽ phải trả. Bây giờ ta là linh thể, muội chỉ cần dụng hết toàn lực, đâm một nhát kiếm vào ta, lập tức khiế3n ta hồn bay phách tán. Muội có muốn thử không?
Tử Nguyệt đứng yên đờ đẫn, trên mặt toát ra vẻ khó tin.
- Ta giết ông ấy rồi.
- Ngươi lừa thầy phản bạn.
Đó là lần đầu tiên hắn làm hại nàng. Khi hắn nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc, không tin và tức giận của nàng, hắn đã biết, phần đời còn lại của hắn không bằng để cho nàng hận hắn cả đời.
Đầu lưỡi Tử Nguyệt chợt cứng lại, dây thanh căng lên:
- Sư muội, ta thật xin lỗi muội.
Kiếp trước, hắn bắn nàng một phát súng, rồi phải dùng tất cả sức lực cuối cùng mới kiềm chế được sự xúc động muốn ôm nàng thật chặt...
- Sư huynh...
Trong sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, sắc mặt Bắc Đường Xu trở nên u tịch, giống như một ông lão gần đất xa trời muốn dặn dò hậu sự.
- Không muộn! Muội còn sống, ta còn sống thì không muộn.
Nơi này là nhà của họ, là căn nhà trúc họ ở và luyện võ từ nhỏ. Tử Nguyệt tất nhiên có tình cảm sâu đậm với nó. Còn Bắc Đường Xu có ý che giấu cảm xúc, khiến nàng ứng phó không kịp. Nàng hỏi:
Không chờ hai người kịp phản ứng, hắn tiếp tục nói khiến người ta phải ngạc nhiên mới thôi. Hắn nói với Úc Kim Ca:
- Kim Ca, ngươi cũng ngồi xuống, thưởng thức trà mới của ta đi. Ta đã đợi các ngươi ba ngày, hôm nay cũng không đi đâu cả, chỉ ở đây tiếp các ngươi thôi. Ngươi nhất định cũng có điều muốn hỏi ta. Hôm nay ta trở lại làm người tốt, trả lời tất cả câu hỏi của ngươi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.