• 869

Chương 323: TA RẤT MUỐN NUÔI NÀNG CHO BÉO TRẮNG RA


- Ngươi biết lúc nào?

Trong ánh mắt lạnh lùng của Kiêu Dạ toát lên sự dịu dàng.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Kim Ca, nụ cười ở khóe miệng hắn lại càng thâm trầm hơn, nhưng ở trong mắt Tử Nguyệt, là sự xảo quyệt. Hắn nói:
- Nhưng ta sẽ cho ngươi sức mạnh và trí nhớ, ngươi sẽ là sự nối dài sinh mạng của ta.
Sự thẳng thắn của Bắc Đường Xu thật là chẳng chút kiêng kỵ, không chút sợ hãi. Có thể hắn đoán được, Lâu Tử Nguyệt sẽ không hận hắn nữa?
Khi hắn nói xong câu xin lỗi đó, có lẽ là Lâu Tử Nguyệt đã thật sự bị chấn động...
- Ngươi muốn nói gì với ta?
- Chẳng lẽ ngươi không hề nghi ngờ, tại sao linh thể của ta có thể ở trên người ngươi sao? Mọi chuyện trên đời đều có nhân quả nghiệp báo, phàm có kết quả thì nhất định có nguyên nhân. Ngươi có biết, nguyên nhân ở đây là gì không?
- Ta cũng không biết muội để trí nhớ ở đâu. Khả năng giấu đồ của muội lợi hại hơn ta. Nếu như ngay cả ta cũng biết thứ bí mật đó, thì chẳng phải muội lại mắng ta là vô sỉ sao?
Một câu nói đùa, nhưng lại nói đúng tính cách của con người Lâu Tử Nguyệt.
- Hả? Ta dựa vào cái gì mà tin lời ngươi?
- Ngươi không cần tin, ngươi chỉ cần sống tốt là được. Nếu như ngươi và sư muội cùng muốn lấy tính mạng của ta, ta cũng cho ngươi.
Thảo nào... Kiêu Dạ không đùa với nàng nữa, hình như chính là bắt đầu từ lúc 9đó, Kiêu Dạ dường như rất ít nói chuyện, đại khái là đối xử với nàng với một thái độ khác.
- Chu Tước cũng biết sao?
Giọng nói của Tử Nguyệt dường như là từ trong cổ họng nghẹn ngào đi ra.
- Nhưng ta không có một chút ấn tượng nào, làm sao đây?
Bên tai vang lên giọng nói của Kiêu Dạ, khiến người ta cảm thấy một sự dịu dàng:
Cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt đẹp đến mức có chút hư vô của Kim Ca. Tử Nguyệt gật đầu, nhìn hắn một cái đầy cảm kích khiến hắn ngẩn ra.
Tử Nguyệt quay lại hỏi Kiêu Dạ:
- Đúng vậy.
Lâu Tử Nguyệt bỗng nhiên ôm mặt5, vỗ thật mạnh vào gò má căng lên vì quá căng thẳng của mình. Cuối cùng trước ánh mắt có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra là thấp thỏm của Kiêu Dạ, buồn bực nói một câu:
Tử Nguyệt lặng lẽ cau mày, Bắc Đường Xu rất giỏi về khai thông, không bao giờ làm việc không có kết quả, chưa bao giờ hỏi câu hỏi vô ích.
Kim Ca hỏi:
Kiêu Dạ nói xong, liếc mắt nhìn Bắc Đường Xu.
Nụ cười nhuộm thành một lớp mây đỏ mong manh, hương thơm của trà tựa như vẫn còn đọng lại trên khóe miệng Bắc Đường Xu, khiến người ta có ảo giác là linh thể cũng có thể uống trà. Hắn nhìn vào mắt của sư muội, nói:
- Ngươi là một nửa người của ta.
- Nửa người?
- Mua chuộc lòng người?
Úc Kim Ca tàn nhẫn nói ra sự thật.
Bắc Đường Xu không thèm để ý đến lời mắng của hắn. Cảm giác bị chính mình mắng có lẽ là sự thoải mái mà Bắc Đường Xu không nói ra được. Có thể là nhịn đến bây giờ rốt cuộc đã nói được sự thật cho họ biết. Nụ cười của hắn rất thâm trầm, thâm trầm đến mức ngay cả mình cũng quên mất nên cười thật lòng như thế nào. Hắn bất giác nhướng mày hỏi một câu:
- Chẳng lẽ ngươi không biết việc ta giỏi nhất chính là mua chuộc lòng người sao?
Nên nói gì bây giờ? Bắc Đường Xu hiểu nàng rất rõ, rõ đến mức kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, hắn đều rõ như lòng bàn tay...
- Dạ Nguyệt, nói xong chuyện của muội rồi, muội có thể xem xét còn muốn lấy mạng của ta không? Muội muốn, ta sẽ cho muội. Muội không muốn, ta sẽ đi. Ta chỉ cho muội cơ hội này thôi. Trong thời gian muội suy nghĩ, ta muốn cùng Kim Ca nói chút việc.
- Là gì?
Khóe miệng chế giễu của Bắc Đường Xu mang ý cười sâu xa.
Úc Kim Ca đứng thẳng đơ người, miệng run bần bật, cuối cùng mắng được một câu:
- Ngươi hèn hạ! Vô sỉ!
- Vào hôn lễ của mẫu thân người, Chu 8Tước nói với ta.
Ánh mắt Tử Nguyệt ngưng đọng, trong lòng dậy sóng dữ dội, hơi thở vô cùng không ổn định, cho đến khi Kim Ca3 tới nắm tay nàng, nàng mới hơi bình tĩnh lại.
Kim Ca không hiểu ý gì, cho nên hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn.
- Ta đang trong quá trình không ngừng luân hồi. Vì một số nguyên nhân, linh hồn bị buộc chia tách thành hai phần, một phần chính là ta mà ngươi đang thấy. Ta giữ nguyên phần lớn trí nhớ và truyền thừa, trong một khoảng thời gian rất dài, không ngừng đoạt xác, tu luyện, để đạt tới đỉnh cao trước đây, nhưng vì không phù hợp nên thời gian mỗi lần dừng lại ở trong một cơ thể đều rất ngắn, vì vậy rất khó tu luyện ra được thứ gì.
- Vào ngày ta gặp ngươi, ta phát hiện khí tức của ngươi và ta quá giống nhau, giống như là cùng một người, nhưng... cũng có một chút khác biệt. Ta nghi ngờ hồi lâu, tìm kiếm chứng cứ hồi lâu, mới phát hiện, hóa ra ngươi chính là hồn phách lúc đầu bị ta tách ra. Có lẽ là số mạng trêu đùa, ngươi hầu như lấy hết phần lương thiện nhất trong tính cách của ta. Ngươi hành thiện tích đức, làm việc thiện cả trăm đời, ngàn đời, thậm chí là vạn đời, linh hồn được ông trời hoàn thiện. Ngươi được sinh ra từ ta, nhưng lại trở thành một người hoàn toàn mới. Khi ta nhìn thấy ngươi, ta vô cùng ngạc nhiên.
Úc Kim Ca cười lạnh lùng:
- Chính là ở trên núi Phàm Nhân ở Cửu Châu mà Chu Tước nói sao?
- Chu Tước đã nhắc nhiều lần với người, nói là trí nhớ của ta ở đó, nhưng không nói trí nhớ của người...
Nói đến đây, Úc Kim Ca có vẻ càng không hiểu, ánh mắt nhìn Bắc Đường Xu cũng trờ nên kỳ lạ.
Nụ cười của Bắc Đường Xu càng thâm trầm hơn.
- Ta cũng không có, chúng ta cùng tìm lại.
Tử Nguyệt bị Kim Ca nắm chặt tay. Hắn chậm rãi gỡ tay nàng ra khỏi má.
Tử Nguyệt và Kim Ca chỉ mới tới một lúc, mặt trời từ chỗ chênh chếch đã lên cao tới đỉnh đầu.
Kim Ca nhíu mày nghi ngờ hỏi:
- Ngươi làm như vậy, đừng hòng có được sự thật lòng của người khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.