Chương 80: Úc kim ca đi dạo ở thanh lâu
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1366 chữ
- 2022-02-04 07:29:02
Lúc đối mặt với Bách Lý Hạo Thần điên cuồng, Tô Lạc Vân cũng không dám đụng chạm, nhưng bây giờ không có Uyển Túc Phi ở đây, chỉ có mình y:
- Bách Lý Hạo Thần! Đệ có còn muốn Tử Nguyệt trở lại như trước không?
Lúc này, Bách Lý Hạo Thần không nghe thấy gì hết.
- Bốp! 3
Lạc Vân tát hắn khiến Tư Tịch đứng bên cạnh sợ đến mức suýt không đứng vững.
- Bách Lý Hạo Thần! Đệ tỉnh lại cho ta!
- Lạ9c Vân…
- Nàng ấy bây giờ rất yếu ớt, đệ phải nhanh chóng trở lại chính mình, trở lại trạng thái ban đầu.
Bách Lý Hạo Thần vẫn luôn lạnh lùng từ xương không giống như con người, nhưng khoảng thời gian ở bên Lâu Tử Nguyệt, hắn trở nên có da có thịt.
Có lẽ có một số chuyện, chỉ có Bách Lý Hạo Thần mới làm được.
- Ôi? Không được đâu.
Cung quán chủ nghĩ nha đầu này sẽ không chơi theo lẽ thường:
- Tóm lại thanh lâu, không phải là nơi cô nương nên đến.
- Vương phi đi rồi!
- Sức khoẻ nàng ấy vừa mới tốt lên, sao ngươi lại để nàng ra ngoài?
Tô Lạc Vân trách móc, giọng nói chứa sự tức giận.
Tư Mệnh quỳ một chân xuống xin chịu tội:
- Chủ nhân, thuộc hạ có tội, bọn họ đánh ngất ta.
Tư Mệnh lại bị đánh ngất? Bọn họ?
Dường như cũng cảm thấy không ổn, mỹ nam y phục tím bên cạnh nàng chậm rãi cúi đầu nói:
- Đợi ở đây đi, ta đi.
Lâu Tử Nguyệt cắn môi, nhìn hắn, cuối cùng gật đầu:
- Vương gia, Vương phi và Úc công tử đang ở Nam Phong Quán.
Lại là Nam Phong Quán!
Sự ghen tuông và tức giận cùng xuất hiện trong đôi mắt của Bách Lý Hạo Thần, nàng quên hắn, quên Tô Lạc Vân, thậm chí quên cả phủ Thần Vương nhưng lại nhớ đến Nam Phong Quán, tức là nhớ tới Cố Minh Âm. Người phụ nữ này, người phụ nữ này… rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Lâu Tử Nguyệt đi vào sân nhà, cực kì quen thuộc hét lên, bước đến cùng nàng là một người đàn ông tướng mạo anh tuấn, hắn mặc bộ bào màu tím đậm, hoa văn trên ống tay, cổ áo và vạt áo được thêu tỉ mỉ, lộ ra khí chất tự nhiên phóng khoáng.
Cung quán chủ nhìn thấy Lâu Tử Nguyệt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không phải nói nàng bệnh tình nguy kịch sao? Không phải nhìn như người bình thường ư? Nhanh chóng cúi người gật đầu nghênh đón:
- Lâu tiểu thư, Cố tướng công ở Ỷ Hồng Lâu vẫn chưa trở về, ta sẽ phái người đi đón hắn về.
Tư Mệnh nói.
Trong cục diện hỗn loạn lúc này, hết đường xoay sở, Vương gia bình tĩnh lại, lệnh cho tất cả mọi người lập tức đi tìm Vương phi.
Sau nửa canh giờ, Tư Tịch đến địa lao báo cáo:
- Chủ nhân! Không hay rồi!
Tư Mệnh bỗng xông vào.
- Chuyện gì?
- Đi thôi, chúng ta đến Nam Phong Quán xem.
Nam Phong Quán.
- Có Minh Âm ở đây không?
Lúc này hắn mới nhận thức được, bình tĩnh lại, chán nản buông xuôi, mặc cho Lạc Vân gỡ từng ngón tay ra, mờ mịt không biết thế nào6 hỏi
- Nhưng mà… rốt cuộc là như thế nào?
- Có lẽ thật sự giống như lời lão bà nói, cần một thời gian để phục hồi.
- Tử Nguyệt ở bên trong phải không?
Khi mỹ nam y phục tím nghe thấy giọng nói của Thần Vương, đáy mắt bỗng thoáng hiện sự trốn tránh, nhưng vì ánh mắt đối phương không nhìn thấy, tâm tư không ở trên người, vậy nên không chú ý tới chi tiết này.
- Có.
Ban ngày, các tiểu quan trong quán rất nhàn rỗi, bám vào chân tường nghe trộm, cũng phải vì Lâu Tử Nguyệt chính chủ này quá chói mắt, không bát quái nàng thì bát quái ai? Bây giờ có ai đến tìm Cố Minh Âm, quán chủ cũng không đồng ý, trừ Lâu thất tiểu thư, cũng không rõ có phải quán chủ muốn lấy lòng nàng không? Nhưng nói thật, mỹ nam áo tím bên cạnh nàng thật sự là rất đẹp trai, khiến người ta ngứa ngáy.
Trong mắt Lâu Tử Nguyệt hơi hiện sự lo lắng, vội vàng khoát tay:
- Cung quán chủ, không cần vội, ta tự đi tìm Cố Minh Âm.
Nói xong, Úc Kim Ca quay người, đi ra cửa lớn của Ỷ Hồng Lâu.
Tô Lạc Vân nhìn hắn mấy lần, nhưng tâm tư lại để ở chỗ Tử Nguyệt, liền dắt Bách Lý Hạo Thần vào Nam Phong Quán, mà toàn bộ tâm tư của người sau đều đặt lên người Tử Nguyệt, cũng không suy nghĩ nhiều.
Úc Kim Ca bước vào cửa lớn của Ỷ Hồng Lâu, nhíu chặt mày, hình như có chuyện gì khó giải quyết.
- Thình thịch!
Miếng gang đúc thành cánh cửa địa lao bị hắn đạp ra khỏi độn, khiến tất cả mọi người sợ đến mức câm như hến.
Tô Lạc Vân cũng bị doạ, nhưng hắn không dám bộc lộ quá nhiều biểu cảm, chỉ cố gắng nhẫn nhịn, chán nản nói một câu:
Người đàn ông mặc trường bào xanh lục xuống ngựa, đỡ người đàn ông bị mù phía sau xuống, nhanh chóng nhìn thấy mỹ nam y phục tín, vội vàng kêu:
- Kim Ca?
Hắn không trả lời, chỉ hơi sững sờ.
- Ừm.
Cung quán chủ nghe thấy giọng nói của hắn thì mắt sáng lên, thầm nghĩ nếu hắn tới Nam Phong Quán làm tiểu quan, dự là có thể kiếm được một món tiền lớn! Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ, người ta mặc y phục kia, khí phái kia, chắc chắn là người giàu có.
Lại nói tới mỹ nam áo tím vừa rời khỏi Nam Phong Quán, lại nghe thấy tiếng ngựa hí, gió nổi lên thổi rối tóc của hắn, đai lưng tím vàng bên hông lung lay theo gió, ngọc hồ lô thắt bên cạnh cũng nhẹ nhàng đung đưa.
- Đi đâu rồi? Đi với ai?
Bách Lý Hạo Thần vội hỏi.
- Đi cùng Úc công tử, không biết đi hướng nào.
- Thật5 sao?
- Thật.
Tô Lạc Vân cũng biết hắn chịu đả kích lớn, không ngủ không nghỉ ngơi lâu như vậy, nhưng không tìm được Lâu Tử Nguyệt trở về, y là bạn, cũng rất đau lòng, nhưng đau lòng hơn là để bạn tốt đi an ủi nữ nhân mà mình thích… Y cố gắng để giọng điệu của mình trở nên bình thường:
Mỹ nam y phục tím không dừng chân, ngước đôi mắt sáng như sao nhìn về phía con ngựa, hoá ra là hai người cùng cưỡi một con ngựa.
Trước mặt là người mặc trường bào xanh lục, trên khuôn mặt thanh tú hiện vẻ lo lắng, thi thoảng có mùi thuốc bay lơ lửng, hoà theo gió, thấm vào lòng người.
Phía sau người đó là người mặc cẩm bào xanh đậm, thêu đoá thanh hoa dưới ánh nắng mặt trời sáng sớm, cũng không khúc xạ chút ánh sáng nào, khuôn mặt ngại ngùng lúc đầu, cũng vì tức giận mà trở nên vô cùng lạnh lùng.
- Một tiểu tử đẹp trai, các cô nương mau đến đây, còn không phục vụ vị này cho tốt.
Tú bà ăn mặc trang điểm lộng lẫy, mặc dù dáng vẻ đã bốn mươi năm tuổi nhưng vẫn còn bộ dạng thướt tha, thân hình uốn éo như rắn nước:
- Thật ngại quá, ban ngày không tiếp khách, nhưng công tử tuấn tú như vậy, các cô nương nhất định rất vui vẻ.
Hơn nữa y phục trên người hắn rất cao quý, vừa nhìn là biết hàng thêu thượng hạng.
- Ta đến không phải tìm các cô nương.
Thái dương của Úc Kim Ca bỗng giật không ngừng, trong đầu nghĩ đợi một lúc nữa sẽ có một đám nữ nhân vây quanh, dự là không chống đỡ được:
- Tú bà, mời lâu chủ ra đây, ta có chuyện tìm nàng ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.