Chương 81: Ngài hy sinh chút nhan sắc đi
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1382 chữ
- 2022-02-04 07:29:01
- Thật là, không hiểu phong tình.
- Các tỷ muội, chúng ta nên đi thôi, tránh cản trở hứng thú của lâu chủ.
Trước 8khi bọn họ rời đi còn nháy mắt với nam nhân tuấn tú hơn người này, mà người sau đúng là không hiểu phong tình, mắt không nhìn đi c3hỗ khác.
Cửu Mị cúi người, bộ ngực mềm mại áp lên mặt bàn, nàng nhẹ nhàng thở ra hơi nóng, nói mập mờ:
- Chi bằng… ta để Minh Âm đi, đêm nay ngươi ở lại chỗ ta, thế nào?
Úc Kim Ca đang nghĩ cách từ chối thế nào, bỗng trong đầu truyền tới âm thanh vô cùng quen thuộc.
- Vậy ta cũng là cô nương, Úc công tử cũng có ý từ chối sao?
- Hực…
Người đàn bà này nói chuyện xoay chuyển nhanh thật.
- Hự, cái này... Ta đúng thật là thích… đàn ông.
Cửu Mị lập tức giận không kềm được, cuối cùng mắng một câu:
- Rốt cuộc đàn ông bây giờ làm sao vậy? Những người đẹp trai đều không thích phụ nữ sao?
Nhưng hồn phách là của ta!
Úc Kim Ca sẽ không trách người khi giúp hắn làm đàn ông một lân đâu.
Tiêu, Dạ!
Tuyệt tình cổ khiến người quên đi người đàn ông người yêu thương nhất, mà nó cũng đồng nghĩa với việc người có thể quên hết những gì ở kiếp trước, nếu như vậy, chủ nhân, người bằng lòng sống tiếp không?
Nàng ngẩn ngơ, không sai, mọi thứ ở kiếp trước đều liên quan đến hắn, nếu như quên đi, nghĩa là toàn bộ ký ức đều biến mất sao? Dù đau khổ hay vui vẻ, nàng vẫn muốn giữ lại, đó là quyền lợi của nàng, cũng là thứ không dễ lay động.
Từ trước đến nay nàng chưa từng biết, người đàn ông ở kiếp trước có vị trí rất quan trọng trong lòng nàng, tới kiếp này nàng lại yêu, tìm một người đàn ông hoàn toàn cưng chiều nàng cũng không được.
Ngươi có thể tưởng tượng dáng vẻ nghiêm trang của Kiêu Dạ khi nói mình không có cái đó không? Cố ý sao? Là cố ý!
Chủ nhân, thực ra bổn toạ cũng là muốn tốt cho người.
Nói như thế nào?
Đến gần, khuôn mặt vô cùng đẹp, trang điểm sắc sảo, lại thêm chiếc áo mỏng lúc ẩn lúc hiện, không khỏi khiến người ta hộc máu.
- Ngưỡng mộ đại danh lâu chủ Cửu Mị đã lâu, hôm nay được gặp, quả là không tầm thường.
Úc Kim Ca vuốt vạt áo, từ từ đứng dậy, chắp tay nói.
- Sáng nay có rượu sáng nay say, lại có thì giờ mặc sức sênh ca, cái tên rất hay!
Úc Kim Ca ngạc nhiên nhìn nàng:
- Mị lâu chủ đúng là có tài văn chương.
- Hừm. Các ca ca đẹp trai, rốt cuộc có phải là nam không?
- Không ăn nho đừng nói nho chua, người ta rõ9 ràng là đến vì lâu chủ.
Tú bà mời Úc Kim Ca đến sân sau, vào trong một gian lầu ngồi đợi, không lâu sau liền có người và6o hầu hạ, người tới là nam nhưng giống nữ, bề ngoài trông rất sắc xảo, không thua kém gì Úc Kim Ca.
- Hả? Ngươi tên gì?
- Cố Minh Âm.
- Thì ra ngươi chính là Cố Minh Âm.
Nàng bỗng nhớ ra:
Người nguyên chủ thích không phải… Cố Minh Âm sao?
Vậy người thấy nàng ấy quên ai?
- Dâng trà.
Úc Kim Ca nhẹ nhàng hất cằm hắn, buộc hắn nhìn thẳng mình khiến hắn sợ hãi, đôi mắt trong suốt cực giống con nai bị hoảng sợ, tay rót trà cũng hơi ngưng lại:
- Đúng là dùng dao giết trâu mổ gà, dáng dấp đẹp như vậy, đám tiểu quan của Nam Phong Quán sợ là cũng không đẹp bằng một nửa của ngươi.
- Công tử, lát nữa lâ5u chủ sẽ đến, mời dùng trà trước.
- Lâu chủ nhà ngươi bảo ngươi đến làm gì?
Hắn cúi đầu, chuyên tâm cầm bình trà trong tay, nói nhạt nhẽo:
- Không phải nàng ta nói không gặp Minh Âm nhà ta nữa sao? Nàng ta vẫn còn mặt mũi tới sao?
Úc Kim Ca đáp trả rất nhanh:
- Cái này thì ta không rõ, cô nương nhà người ta chạy tới tận cửa tìm, nàng lỡ từ chối sao?
Chủ nhân, người hy sinh một chút nhan sắc đi.
Tiêu Dạ! Cút đi!
Cũng không phải nhan sắc của người, là của Úc Kim Ca.
Nàng hơi lơ mơ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không thể không nói ra muôn phần căm giận, lại không đành lòng nói ra chân tướng:
Bách Lý Long Dận.
- Úc công tử, không phải ngươi giống Minh Âm nhà ta, thích đàn ông chứ?
Cố Minh Âm đứng bên hầu hạ, mặt không biểu cảm đứng sau Cửu Mị.
Nàng từ từ ngồi xuống, chỉ một tư thế ngồi cũng thu hút khiến người ta không khỏi mơ mộng, quả nhiên là phong tình vạn chủng, nàng dùng ánh mắt mê hoặc:
- Công tử không tiếc nhiều tiền để gặp Cửu Mị một lần, Cửu Mị thấy vô cùng vinh hạnh. Không biết xưng hô với công tử thế nào?
Không quên được, không quên được…
May mà trong cơ thể người vẫn còn một ít hồn phách nguyên chủ, nàng ấy cản giúp người một kiếp, đủ rồi.
Nhưng mà…
- Ngươi là kiểu người ta thích…
Nàng nỉ non, xê tới gần, tay đặt lên người hắn:
- Hay là đêm nay, ngươi ở lại đi?
- Úc Kim Ca.
- Kim Ca?
Cửu Mị cười, khoé mắt sâu đầy ẩn ý:
- Lâu thất tiểu thư nhờ ta đưa Cố Minh Âm về, muốn gặp mặt một lần.
Cố Minh Âm ngẩn người, lén liếc mắt nhìn Cửu Mị, thấy sắc mặt nàng lạnh lùng, hơi ngạc nhiên.
Rất nhanh, Cửu Mị buông Úc Kim Xa ra, ngồi về chỗ cũ, miễn cưỡng nhếch mày, ngừng lại một lúc, vén tóc ra sau tai rồi hỏi:
Úc Kim Ca vui mừng thét lên, không hề có một chút hoảng sợ nào.
Úc Kim Ca nghĩ, nếu không đến gặp lâu chủ, nàng ta nhất định sẽ không thả người. Nghe nói lâu chủ thích nam phong, nàng ta đối đãi với đàn ông như đối đãi vật cưng vậy, thích là chơi. Đương nhiên rồi, cái này cũng không liên quan đến hắn, ngược lại, hôm nay hắn đến không chỉ muốn gặp Cố Minh Âm, càng muốn gặp Cửu Mị.
Úc Kim Ca đang uống trà bỗng cứng người, tiếng giày gỗ giẫm lên sàn nhà chậm rãi vang lên, mùi đàn hương thấp thoáng, một mỹ nữ mặc váy gợi cảm đẩy cửa bước vào, dáng vẻ diêm dúa loè loẹt sau làn khói mờ, càng làm mê hoặc.
Cửu Mị thấy hắn mãi không trả lời, có chút chán nản, rất ít đàn ông không động lòng với nàng, đặc biệt khi nàng ta chủ động ôm vào lòng, nhưng hết lần này đến lần khác trước mặt tên đầu gỗ Cố Minh Âm, nàng chắc chắn tên mỹ nam này không có hứng thú với nữ nhân.
Âm thanh truyền tới làm gián đoạn cuộc nói chuyện tinh thần giữa Úc Kim Ca và Kiêu Dạ, chợt nghe thấy lời của Cửu Mị, lại không phản bác, nàng là nữ nhân, đương nhiên thích nam nhân rồi.
Nhưng lúc đó chỉ có Úc Kim Ca, Kiêu Dạ lại nói thân thể của hắn là phù hợp nhất, thế chẳng phải để nàng biến thành đàn ông sao?
Không cần gọi to như thế, ta nghe thấy.
Chuyện ta mất đi thân thể còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi còn nói nữa cẩn thận ta thiến ngươi!
Chủ nhân, bổn toạ là kiếm linh, không có cái đó.
Hắn bình tĩnh nói:
- Công tử nói đúng, ta chính là tiểu quan của Nam Phong Quán.
Úc Kim Ca có vẻ hứng thú:
Úc Kim Ca lắc đầu cười nhẹ:
- Người được ủy thác sẽ hết lòng làm việc, ta còn có chuyện chưa làm xong, không thể tùy tiện đồng ý với nàng được.
- Chuyện gì?
Nàng nhìn Cố Minh Âm, lại nhìn Úc Kim Ca, bất lực lắc đầu.
- Thôi…
Cửu Mị than nhẹ, nói với Cố Minh Âm, người từ nãy tới giờ không nói chuyện:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.