• 945

Chương 117: 30 tết


Trong phòng giám sát, chỉ còn lại một bệnh nhân, y tá Vu Tuyết Tình trực ca đêm, bây giờ đã gần mười giờ, chỉ trông một bệnh nhân này thôi, cô 8liên tục ngáp, An Phi trêu ghẹo cô ấy:
Chị Tuyết Tình, chị mệt mỏi như vậy, chắc là phải có một vài bệnh nhân đến thì mới sung sức được à, kh3ông chừng lát nữa ở đầy phòng đấy.


Tuyết Tình vừa híp mắt lập tức trừng lớn mắt, xùy xùy hai tiếng, nói:
Đừng có đồng ngôn vô kỵ (1)9 như vậy. Đã trực ca đêm còn dám nói bậy bạ, quên phép tắc của khoa cấp cứu à?


(1) Đồng ngôn vô kỵ: Con nít nói không kiêng kỵ gì.
An Phi cười, che miệng mình nói:
Đúng đúng, em đồng ngôn vô kỵ, hôm nay 30 Tết, thần ca đêm đừng chấp nhặt với con.

Sau một hồi trò chuyện, Vương Dịch Tường đi cùng với ba mẹ An, để lại một mình An Phi xách hai phần ăn khuya.
Một người vui không bằng mọi người cùng vui, An Phi gọi Triệu Lam trực phòng theo dõi, và Tuyết Tình phòng giám sát chia sẻ thức ăn, trong đêm giá lạnh, tiếng cười vui vẻ của mọi người làm không khí ấm áp hơn.
Ăn xong bữa khuya đã hơn 11 giờ, An Phi khoác thêm áo lông đi thăm phòng bệnh một vòng, đến 12 giờ, cô nghe thấy tiếng rên rỉ từng đợt, cô nhớ lúc giao ca, ca ngày nói là cô gái kia bị đau bụng, lúc đến bị đau bụng dưới, nghi ngờ có vấn đề phụ khoa, đề nghị siêu âm bụng dưới, bởi vì nước tiểu không đủ sẽ không siêu âm được, nên phải ở lại phòng theo dõi truyền dịch trước.
Khóe mắt An Phi ươn ướt, đây là lần đầu tiên ba mẹ đến chỗ làm của cô, đêm giao thừa cả nhà đoàn viên, tản bộ loanh quanh ở khoa cấp cứu. Cô kềm nén nước trực trào ở hốc mắt, nhận hộp thức ăn trong tay mẹ, gật đầu nói:
Được rồi, con nhớ rồi, lát nữa sẽ ăn, tuyệt đối không bỏ thừa đâu. Cũng trễ rồi, bên ngoài còn lạnh nữa, ba mẹ mau về đi.


Đã trễ thế này rồi, để con lái xe đưa bác trai bác gái về, tiện đường mà.

An Phi ngẩng đầu nhìn, Vương Dịch Tường đứng ở ngã rẽ đại sảnh và hành lang, cầm lồng giữ nhiệt trong tay, cười híp mắt đi tới, đưa lồng giữ nhiệt trong tay cho cô, khẽ nói:
Canh gà hoành thánh cô thích nhất đây.
Sau đó bắt tay với ba An, tự giới thiệu:
Con là bạn của An Phi, Vương Dịch Tường, khoa Nội tim, đã nghe danh tài năng xuất chúng của bác trong giới Trung y, ngưỡng mộ đã lâu mà không có duyên gặp, không ngờ lại gặp bác ở đây, hân hạnh hân hạnh.

Vừa dứt lờ5i, chuông điện thoại phòng giám sát vang lên, An Phi bĩu môi vô tội buông tay nhìn Tuyết Tình, Tuyết Tình trợn trừng mắt liếc cô, đứng dậy nhận điện thoại, vừa nghe xong lập tức biến giận thành vui, xoay người nói với An Phi:
Tìm em, ba mẹ em đến đưa đồ ăn khuya cho em.

An Phi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng giám sát, đi đến cửa đã thấy ba mẹ An trùm kín mít đứng trong hành lang nhìn bốn phía.
Cô vội vàng chạy đến đón:
Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?


Mẹ và ba con ăn xong rảnh rỗi không có gì làm nên ghé thăm con một chút, xem con có bận hay không, coi như là tiêu cơm sau bữa ăn đi.
Cát Phù Dung thấy con gái mặc áo blouse trắng thật sự khác hẳn lúc ở nhà, mang theo chút dáng vẻ chuyên gia, trong bụng vui mừng, khóe miệng nở nụ cười hài lòng.

Mẹ con xem chương trình cuối năm được một chút đã nhắc năm ngoái được xem cùng con, lúc người ta diễn kịch, con cười nghiêng ngả, trong nhà khắp nơi đều vui vẻ, con không ở nhà, bà ấy xem một mình cũng không cười nổi, nếu không sao lại phải kéo ba đến thăm con chứ.
An Quốc Cường đứng cạnh tố vợ mình.

Rõ ràng là anh muốn tới thăm Phi Phi mà, tới rồi còn không chịu thừa nhận, già rồi già rồi, dám làm mà không dám nhận.
Cát Phù Dung liếc người bạn già một cái, rồi cười với con gái, cầm hộp đựng thức ăn trong tay đưa cho An Phi nói:
Mẹ vừa nấu chè hạt sen táo đỏ cho con, bổ lắm đó, chút nữa nhớ ăn thêm.

(2) Ám độ trần thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Cát Phù Dung không vui, chuyện này rõ ràng có gì đó mờ ám, sao không nhân cơ hội này mà thăm dò thử, vội vàng nói:
Thằng bé người ta cũng có ý tốt thôi, dù sao cũng tiện đường, vậy thì quá giang đi.

An Phi bên cạnh hơi bất lực, bầu không khí vốn đang xúc động, vì Vương Dịch Tường đột nhiên đến mà vui lên, giống như lén lút gặp người yêu mà bị ba mẹ bắt gặp vậy.
Rồi anh lại nói với mẹ An Phi:
Nghe An Phi nói bác là Giáo sư vật lý, thật sự là hiếm có, con rất phục các giáo viên vật lý, lúc nào cũng suy nghĩ cẩn thận, đâu vào đấy.

Nói xong, vẻ mặt anh vô cùng chân thành, An Phi nghe nổi cả da gà, ai cũng nói anh là thần lạnh lùng, lúc nào cũng hờ hững với người khác, sao lại nói được câu sến súa như vậy.
Vẻ mặt ba An không đổi, thầm nghĩ, cậu trai này phong thái tài giỏi, xem ra là rất quen thuộc với An Phi, trễ thế này còn mang bữa khuya đến, là bạn bè, hay là bạn trai? An Phi đi làm ba năm rồi, nhưng chưa bao giờ nhắc đến chuyện tình cảm, lần nào bảo xem mắt cũng từ chối, chẳng lẽ là ám độ trần thương (2)? Nghĩ vậy, ông giấu giếm sắc mặt trả lời:
Quá khen, trễ thế này còn làm phiền con, nhà hai bác cũng gần đây thôi, hai người già bọn bác đi bộ về là được rồi, cảm ơn ý tốt.

Sau đó không thấy người nhà đến tìm, cô còn tưởng rằng bệnh nhân không sao cả nên về rồi, không ngờ vẫn còn ở đây. Nghĩ vậy, cô đẩy cửa đi vào, thấy một cô gái trẻ tuổi nằm trên giường 12, bên cạnh không có ai, trên tay vẫn đang truyền dịch, trong bình truyền chỉ còn một phần ba dịch.

Giường 13 bên cạnh là một bệnh nhân ngộ độc Carbon Monoxide cần làm liệu pháp Oxy Hyperbaric hằng ngày, hơn 50 tuổi, nhà ở huyện dưới, mùng một không có xe đường dài, hết cách rồi nên đành phải ở lại viện qua ngày ba mươi, người chăm sóc là một chàng trai tầm 20 tuổi.


Bác sĩ, cô gái này cứ rên đau, không có người nhà, tôi xin cô ấy số điện thoại, cô ấy không chịu nói, cô xem, bộ dạng như vậy có thể chịu nổi được không.
Chàng trai thấy An Phi đi vào, nhíu mày chỉ cô gái nói.

An Phi cầm bệnh án trên đầu giường 12, trên đó viết
Ngô Mật, nữ, 23 tuổi, đau bụng ba tiếng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.