• 946

Chương 121: GẶP LẠI


Cũng may Âu Dương bận rộn cả năm, cuối cùng kỳ nghỉ này cũng nhàn rỗi, từ mùng một về nhà bắt đầu làm theo khuôn mẫu, cứ một lúc là sẽ gửi8 tin nhắn báo hành tung cho cô, đến nhà rồi, đang đi chúc tết họ hàng...

Buổi chiều mùng một, anh ta quay về quê hương nơi đã trò3n một năm không về, đây là một nơi sơn thủy hữu tình, ba anh ta là bác sĩ của viện vệ sinh thị trấn, mẹ ở nhà làm nông. Dân quê chất phác9, rất tôn trọng bác sĩ, ba anh ta rất có danh tiếng ở đây, mặc dù trong nhà có ba anh em nhưng đều cơm no áo ấm, đều được học hành thành 6tài.

Anh cả Âu Dương tốt nghiệp đại học xong bèn đến Thẩm Quyến lập nghiệp, mở một nhà máy gia công, lấy vợ sinh con. Anh hai sau5 khi tốt nghiệp thì đi làm ở một công ty lớn, nên ba anh ta đem mọi hy vọng thừa kế nghề bác sĩ đổ dồn lên con trai út, cuối cùng, Âu Dương cũng không để ông thất vọng, thuận lợi đi theo con đường này.
Mùng bốn, Âu Dương đi tàu hỏa lên miền Bắc, từ nhà anh ta đến thành phố L, đi tàu tốc hành cũng mất hơn 20 tiếng, đến nơi đã là 2 giờ khuya, giờ đó, An Phi không thể nào ra đón anh ta được.
Cô làm giống như lần trước, đặt cho anh ta một phòng khách sạn gần khu dân cư. Tiếp tân khách sạn là một chàng trai, trong quá trình đăng ký cô đều đỏ mặt, giống như đang lén lút làm chuyện mờ ám gì đó, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào hạnh phúc.
Trực xong ca đêm 30, ca nửa đêm mùng một, mùng hai nghỉ trực, mùng ba ca ngày, mùng bốn ca đêm, sau đó An Phi nghỉ liền năm ngày (Âu Dương nghỉ từ mùng hai đến mùng mười, mùng năm đến thành phố L, mùng chín về, vừa đủ năm ngày).
Cô vội vàng gọi điện, Âu Dương nghe điện thoại khi còn chưa tỉnh ngủ, nồng nặc giọng mũi, nghe thấy giọng nói của An Phi, anh ta lười nhác hỏi:
Phi Phi, em dẫn anh đi ra ngoài ăn sáng hay mang bữa sáng đến đây? Anh đói rồi.


Anh ngủ thêm một lát đi, đợi em thăm phòng xong sẽ dẫn anh đi ăn hoành thánh gà, ngoan.
An Phi nghe thấy giọng anh nên tâm trạng cũng thoải mái hơn, cô nhanh chóng xuống giường dọn dẹp.
Bốn mươi phút sau, cô xuất hiện ngoài cửa phòng Âu Dương, từ lúc lên cầu thang, An Phi bắt đầu nhìn trái nhìn phải, sợ gặp người quen,
cạch
một tiếng, cửa được mở từ bên trong, một cánh tay đàn ông vươn ra, kéo An Phi vào.
Tín hiệu trên tàu hỏa không được tốt, vả lại cũng sợ An Phi không tập trung trực ca đêm, Âu Dương lấy cớ mệt mỏi, tắt điện thoại.
Mùng bốn, khoa Cấp cứu vẫn trong giai đoạn nghỉ lễ bận rộn, buổi tối An Phi đã xóa sổ nhiều ca cạm bẫy, một chàng trai 23 tuổi sốt cao, nằm lại phòng khám bệnh theo dõi, sốt không hạ, sau đó cô chụp CT ngực là viêm phổi, nên khoa Hô hấp đã nhận, một người đột nhiên tối bị đau bụng rét run, sợ bị viêm ruột thừa nên để khoa Ngoại tổng quát nhận, một người bị tim đập nhanh nhiều lần nên để khoa Nội tim nhận.
Bận rộn đến hai giờ khuya mới đi ngủ, quá mệt mỏi, mệt đến mức không suy nghĩ gì được nữa. Gọi điện Âu Dương không được, vốn định lát nữa sẽ gọi lại, nhưng đến khi cô tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã sáng bừng, bình minh rồi.
Mùng ba, anh ta dẫn mẹ đi thăm bà ngoại, bà ngoại năm nay đã hơn 90 tuổi, tai không điếc mắt không mờ, chỉ bắt đầu bị đãng trí, nhiều lúc không nhớ được tên con cháu. Nhưng điều khiến anh ta vui mừng là bà ngoại gọi tên anh ta rõ ràng, còn rất vui vẻ lấy kẹo từ cái túi gói kĩ càng trong hòm ra cho anh ta ăn. Mọi người xung quanh cười nghiêng ngả. Bà ngoại cứ nghĩ anh ta vẫn còn nhỏ.
Những việc này, anh ta kể liên tục, An Phi như sống trong bức tranh thủy mặc nông thôn, cô nhớ lại nhiều chuyện thú vị ở nhà bà nội lúc nhỏ. Từ sau khi bà nội mất, cũng lâu rồi cô chưa về quê ở.
Giây phút đó, khoảng cách của cô và Âu Dương trở nên mơ hồ vì khoảng cách thời gian, hai ngày nay, họ gần như nhắn tin trò chuyện bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào, cô rất muốn gặp anh ta ngay bây giờ.
Nhà anh ta ở trên thị trấn, là một căn nhà ba tầng, căn nhà này là anh cả bỏ tiền ra xây, ở nhà bọn họ, anh cả đóng góp nhiều nhất, có tiếng nói nhất, anh ta là con út, lại chưa đi làm, ai cũng xem thường. Nhưng anh ta không quan tâm, anh ta cảm thấy bằng sự cố gắng và trời phú, anh ta nhất định sẽ là người khiến ba mẹ hãnh diện nhất trong ba anh em.
Chuyện anh ta và An Phi trong nhà đều biết, ba anh ta vô cùng ủng hộ, nói con dâu học y là một trong những nguyện vọng của ông, con gái phương Bắc có khí phách, không yếu đuối, ông rất hài lòng. Trong lòng Âu Dương cảm thấy vô cùng ngọt ngào, anh ta không ngờ ba mình lại đánh giá cao An Phi như vậy, còn nói với mọi người anh ta đã có bạn gái, bảo mọi người đợi uống rượu mừng.
Mùng hai, anh ta và bạn thân lúc nhỏ uống rượu trò chuyện, nhìn thấy con người ta, anh ta cứ bùi ngùi mãi, nhưng nhìn vợ những người đó chỉ quanh quẩn bếp núc, anh ta bất chợt cảm thấy mọi chờ đợi đều đáng giá, cô gái của anh ta nên có những thứ tốt nhất.

Này, này, anh làm gì vậy? Dậy ăn thôi.


Ăn em trước rồi nói.


Lưu manh!


Anh mà lưu manh thì em đã là vợ anh lâu rồi. Đã lâu không gặp, để anh ôm một tí.


Âu Dương mặc áo ngủ cotton, là họa tiết kẻ caro màu xanh cô thích nhất. Anh ta kéo cô vào phòng, đẩy xuống giường, ôm trong ngực, cảnh tượng trong mơ bao đêm cuối cùng cũng biến thành sự thật, đột nhiên trái tim được lấp đầy, cuối cùng cũng không còn khoảng trống nữa.

Cô gối đầu lên tay anh ta, đối mặt nhau, tìm dấu vết sau khi xa cách trên khuôn mặt chữ điền, mọi thứ vẫn quen thuộc như vậy, cô khẽ cười sờ râu cằm, ngực, rồi dán cả người vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.