• 466

Chương 122: MỐT


Âu Dương nắm lấy tay An Phi, anh ta mặc rất dày, trên người ấm áp, An Phi thể chất hàn, một khi đã lạnh có thể lạnh cóng chân tay, hai ng8ười cứ thân mật tựa vào nhau ngồi xuống, Âu Dương khẽ ngâm nga
Từ từ cùng em già đi
.

Hơn mười phút sau, vợ ông chủ bưng hoành 3thánh thơm ngào ngạt lên, An Phi vô cùng thèm ăn, nhanh chóng ăn, tốc độ ăn cơm của cô cực nhanh, Âu Dương vẫn chưa ăn được một nửa thì 9cô đã ăn hết, anh ta nhìn cô gái ăn như gió cuốn mây tan, cười nói:
Người quen biết em bận rộn công việc nên quen ăn nhanh, người khác 6không biết cứ tưởng em chưa từng được ăn món ngon như vậy?



Em là vậy đấy, lúc học đại học, mỗi lần nhìn em ăn cơm mấy cô ấy lạ5i thèm.
Nhớ lại lúc học đại học, nụ cười của An Phi càng tươi tắn hơn, cô ngẩng đầu nhìn người đối diện nào đó đang ăn nói:
Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đi ăn há cảo chiên, anh cứ muốn ông chủ dùng há cảo nóng để chiên không?

Sáng sớm hôm sau, An Phi rửa mặt chải đầu xong, xin mẹ đi thành cổ chơi với đồng nghiệp, Cát Phù Dung cứ nghĩ là cô hẹn với
bạn
, mỉm cười gật đầu đồng ý để cô đi.
Ra khỏi cửa khu dân cư, An Phi đã nhìn thấy Âu Dương đứng trước cửa đợi cô, hôm nay anh ta không mặc cái áo phao dài khiến trời và người cùng phẫn nộ kia nữa, mà đổi thành áo khoác vàng nhạt, mặc chiếc quần dài màu đen, mang đôi giày da màu nâu, khác hẳn dáng vẻ tối hôm qua.

Mua đồ mới khi nào vậy?
An Phi cười híp mắt hỏi anh ta.
Mọi thứ như chỉ mới là ngày hôm qua, hai người ngọt ngào nhớ lại, đối với An Phi, mối tình đầu của cô, mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, anh ta là người cô thích nhất, cô là người trong lòng anh ta, có anh ta bên cạnh, dường như trong không khí chỉ toàn hương vị kẹo mật.

Em phải về nhà rồi, ngày mai gặp.
Cơm nước xong, An Phi lưu luyến tạm biệt Âu Dương.

Ác thế, anh nghìn dặm xa xôi đến thăm em, mà em cứ bỏ anh ở khách sạn không quan tâm vậy à?
Âu Dương giả vờ tức giận.

Vậy em có nhớ trước ngày em tốt nghiệp, em làm mất ví tiền, chứng minh thư, suýt nữa là không về nhà được, anh đi báo án với em không?


Anh có nhớ cảnh sát người ta điều tra nửa ngày, bảo em phải cẩn thận với anh, nghi ngờ anh và tên trộm hợp tác lừa em không?


Vậy em có nhớ vì tiễn em về nhà, mà anh phải ở nhà ga cả đêm không?


Em trực ca nửa đêm, phải về nhà nghỉ ngơi, vả lại buổi trưa không về nhà, mẹ em nhất định sẽ đi tìm em. Sáng sớm mai em lại đến, em dẫn anh đi xem hội chùa của thành cổ được không?
An Phi dỗ Âu Dương như dỗ con nít, anh ta tiễn cô đến cửa khu dân cư, vẫy tay tạm biệt.
Về nhà, Cát Phù Dung nấu sủi cảo cho An Phi, nhưng cô không ăn một cái nào, nói đã ăn sáng bên ngoài rồi, Cát Phù Dung lầm bầm con bé này lúc nào cũng sợ lạnh, sao mới năm mới mà đã ăn sáng bên ngoài rồi? Nhìn dáng vẻ của cô, hình như tâm trạng không tệ, chẳng lẽ cô đi ăn với người bạn hai ngày trước đến chúc tết kia? Chàng trai kia là người chín chắn, bà và ba An thầm bàn nếu quan hệ của hai đứa gần gũi hơn thì phải đến chỗ làm hỏi dò chi tiết một chút.
An Phi không biết suy nghĩ trong lòng mẹ, cô đánh răng rửa mặt rồi chui vô ổ nhỏ ngủ một giấc. Ngủ đến tối, cô định kiếm cớ chạy ra ngoài nhưng bị mẹ kéo ra ngoài, lúc về đến nhà cũng đã hơn 9 giờ, chỉ có thể trò chuyện điện thoại với Âu Dương.

Tối hôm qua, anh đi dạo trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố L, phát hiện mốt ở đây đi sau Thẩm Quyến chừng một năm.



Có đến mức vậy không? Anh cũng nói quá đó, biết là anh đến từ thành phố lớn rồi được chưa, mốt quốc tế.
An Phi vừa đi vừa cười.

Âu Dương biết cô lại lấy chuyện hôm qua ra trêu chọc mình, anh ta đứng phía sau nghiến răng nghiến lợi nhìn An Phi, rồi kéo cô lại gần hôn một cái.

Đầu óc An Phi trống rỗng, hôn ở ngoài đường trong thành phố bọn họ không giống như những thành phố lớn khác như Thẩm Quyến, Bắc Kinh, sẽ bị chú ý, nếu truyền đến tai mẹ cô, bà...

Cũng may anh ta chỉ hôn một cái rồi lập tức buông An Phi ra, vẻ mặt vô cùng đắc ý, ý là anh nói không nói lại em, anh hù chết em.

Đối với cái cách mặt dày này, An Phi có nhanh mồm nhanh miệng cũng mất hết đất dụng võ, liếc anh ta một cái, cô nhanh chóng bước đi trước, anh ta làm cái đuôi đi theo sau, cũng không chạy theo, anh ta biết An Phi là một cô gái vô tư, đợi lát nữa tâm trạng tốt lên tự nhiên sẽ gọi anh ta thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.