• 945

Chương 141: HẸN THỀ



Chúng ta...
An Phi không biết nên nói tiếp thế nào.


Em biết anh là Lòng Tôi Bay Lượn, biết chuyện của anh và bạn gái8 trước, biết anh thích em, vậy em có biết vì sao anh đột nhiên thay đổi thái độ không?
Vương Dịch Tường tiếp lời.

An 3Phi lắc đầu, đây chính là chuyện cô khó hiểu nhất, dường như chỉ trong một đêm anh từ đa tình thành vô tình với cô, làm cô khó9 xử. Thậm chí cô còn chiến đấu vì anh, nhưng chỉ vì ánh mắt chán ghét của anh trong phòng CCU, ánh mắt đó làm cô thấy sợ hãi, 6tuy cô không hiểu rõ chuyện nam nữ lắm, nhưng cô biết nếu một người đàn ông đã chán ghét bạn rồi, dù có níu kéo thế nào cũng k5hông giữ lại được, thà rằng giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm.

Là nhà của anh, không phải chúng ta...
Mặt An Phi đỏ lên.

Của anh chính là của em, đừng khách sáo với anh.
Da mặt người nào đó còn dày hơn cả tường thành, giả vờ không nghe thấy, quay đầu nhìn thấy An Phi đỏ mặt, anh nói:
Đừng quyến rũ anh... Anh không phải là chính nhân quân tử đâu.

An Phi không nói gì, cũng may anh chỉ là người thích khua môi múa mép, chứ không phải là người táy máy tay chân, nếu không chắc cô tông cửa chạy rồi.

Đêm trước lễ tình nhân, anh đứng ở cửa khu dân cư chờ em, thấy em và anh ta ở bên nhau.
Vương Dịch Tường đan hai tay sau gáy rồi ngửa mặt lên, đầu gối trên tay, thở dài một hơi, không cần nói gì nữa.
Trong phút chốc, An Phi hiểu mọi chuyện, cô tức giận ngược lại:
Nên lúc em đến phòng CCU tìm anh, anh đinh ninh cho rằng em là người hay lật lọng sao? Vô cùng chán ghét em? Thế nên anh mới nghĩ rằng em lấy tình cảm ra đùa giỡn, trừ bạn trai ra, còn tìm anh làm lốp dự phòng? Vì vậy anh mới tránh né, âm thầm chữa trị vết thương từ từ sao? Vương Dịch Tường, rốt cuộc là đầu óc của anh làm sao vậy?


Em chưa từng bị phản bội, đương nhiên sẽ không biết bị phản bội đau đớn đến chừng nào, lúc anh đứng đợi ở bến xe cả đêm trong tiết trời rét như cắt ở Vũ Hán, anh đã thề anh không muốn bị phản bội thêm lần nữa. Anh bị em thu hút, càng ngày càng gần em, vì em lương thiện tốt đẹp, vì không muốn bị tổn thương nữa. Nhưng đáng tiếc, anh không nhìn lầm em, nhưng lại đánh giá cao bản thân mình. Lúc anh nhìn thấy hai người ở cạnh nhau, cơn ghen trong lòng không kiềm chế được, anh ghen tị việc anh ta có thể quang minh chính đại ôm em, ghen tị anh ta gặp em trước, ghen tị anh ta được em nhìn chăm chú bằng ánh mắt sâu thẳm như vậy.


Nếu, em nói là nếu, nếu một ngày anh không còn yêu em nữa, muốn rời xa em, vậy thì nhất định phải nói trước cho em biết, đừng đi mà không lời từ biệt. Em không muốn phải nhận đau khổ như vậy một lần nào nữa.
An Phi nằm trong lòng anh thì thào.

Nói chuyện bậy bạ gì vậy, anh sẽ không rời xa em. Vĩnh viễn, không bao giờ.


Căn này là anh mua hay thuê?
An Phi né ra khỏi lòng Vương Dịch Tường, lấy tay chỉnh đốn lại đầu tóc rối bời, nhìn bốn phía xung quanh rồi hỏi.

Anh biết, nếu không suy nghĩ kỹ càng, anh cũng sẽ không dọn qua đây làm hàng xóm với em rồi. Anh ta là quá khứ của em, anh sẽ là hiện tại và tương lai của em, có lẽ em sẽ không yêu anh như yêu anh ta, không sao cả, anh có thể yêu em hơn cả anh ta, trừ anh ra, không ai yêu em nhiều như vậy đâu.
Vương Dịch Tường nhìn thẳng vào mắt An Phi, nói từng từ một.
Khóe mắt An Phi đã ươn ướt, nước mắt không kiềm chế được trào ra, anh nhìn cô còn rõ ràng hơn cô nhìn anh, đúng, cô có thể từ từ yêu anh, nhưng cô khó có thể yêu không chùn bước như lúc trước.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, dùng nụ hôn ấm áp lau đi nước mắt của cô.
Lúc nói chuyện, Vương Dịch Tường không dám nhìn An Phi, mọi chuyện đêm đó đối với anh cũng khó đối mặt như trong đêm tuyết ấy, anh không dám nhớ lại, làm anh nhìn thấy một phần yếu đuối, ích kỷ, u ám của chính mình.

Em và anh ta chia tay, nhưng anh ta thực sự đã tồn tại trong cuộc đời em, đoạn tình cảm này vĩnh viễn sẽ không bao giờ biến mất. Cho dù chúng ta quen nhau thì cũng vẫn sẽ là như vậy thôi, em không muốn lừa anh.
An Phi im lặng một hồi rồi nói.
Đối với cô, tin này cũng không phải là tin tức tốt, tuy lúc đó cô và Vương Dịch Tường không có gì với nhau, nhưng với một người đàn ông có bóng ma tâm lý, nghi ngờ rất có khả năng sẽ phá nát tình cảm sau này. Cô nói rõ ràng, cô không muốn tình cảm của mình chôn một trái bom hẹn giờ.

Thuê, nhưng nếu tối nay em đồng ý gả luôn cho anh, ngày mai anh mua liền tay cũng không có vấn đề gì, tiền kết hôn anh phải có chứ.
Vương Dịch Tường xích lại gần.

Trong khoa ai cũng nói anh là ông thần lạnh lùng mà, sao bám người vậy?
An Phi quay đầu nhìn anh, bất đắc dĩ nói.

Vậy phải xem với người nào nữa chứ, nếu cả ngày ở nhà mà cứ nghiêm mặt, mệt lắm đó.
Anh hôn lên má cô, không tiến thêm bước nữa, lùi trở về, đứng dậy cầm tay An Phi nói:
Nào, tham quan căn nhà tạm thời của chúng ta một chút nào.

Đây là một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, thuộc kiểu căn hộ thịnh hành mấy năm trước đây, không có nhà ăn, chỉ có một căn phòng khách. Vương Dịch Tường lấy một phòng ngủ làm thư phòng, một phòng ngủ cho mình, căn phòng còn lại để cho khách. Đa số nội thất trong nhà đều là của chủ nhà, sách đặt ở kệ sách và trên bàn làm việc, toàn bộ dụng cụ trong phòng ngủ đều là của anh.

Đi vào phòng ngủ với Vương Dịch Tường, An Phi che miệng, cố nhịn cười, anh quay đầu nhìn cô, khó hiểu hỏi:
Có gì đáng cười?



Một người đàn ông như anh mà có bộ sưu tập cá tính quá.


Trên giường anh là tấm ga giường màu xanh biển thuần cotton, không có dụng cụ dư thừa, vừa nhìn là thấy ngay phong cách người đàn ông làm ngành y, đơn giản thực dụng. Nhưng trên bàn cạnh giường thì chứa đầy đồ đạc, có gấu bông các cô gái yêu thích, bốn cái cốc nhỏ có hình biểu cảm khác nhau, quả cầu thủy tinh bên trong có người tí hon đang hôn nhau, búp bê Nga... Nếu cái bàn này của một cô gái thì bình thường, còn một chuyên gia khoa Nội tim mà có cái bàn thế này, khó trách sao An Phi lại cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.