• 946

Chương 142: BI KỊCH


An Phi phì cười,
Nào ai lại tăng cốc, chẳng là cái cốc - bi kịch(1) sao?


(1) Cái cốc – bi kịch: Đồng âm

Cô ấy không chân thật như em, ở cạnh em có cảm giác thoải mái, giống như chúng ta là một đôi trời sinh vậy, em giống như là người xuất hiện trong nhà anh vậy. Em chính là một nửa lưu lạc bên ngoài của anh, tìm được em, cuộc đời của anh đã viên mãn rồi.

Lúc nói chuyện, anh nhìn cô chăm chú, làm cô hơi hoảng loạn, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói lời lãng mạn thế này, cảm thấy giống như trong đầu có cảnh tái hiện lại, chẳng lẽ thật sự như anh đã từng nói, bọn họ là một nửa của nhau, trời cao đưa hồi ức này vào đầu cô để cô tìm anh bằng ấn ký sao?
Sau một hồi giằng co, hai bên thống nhất ý kiến, bệnh nhân phát bệnh liên tục trong bốn giờ phải ở lại khoa Cấp cứu theo dõi, nếu điều trị không hiệu quả thì mới nhận vào, bệnh nhân nào kéo dài trong một thời gian thì trực tiếp nhập viện luôn.
Chờ thống nhất ý kiến xong, mùa cao điểm của bệnh hen suyễn cũng sắp qua đi, mọi người thở dài một hơi.
Thoáng cái, một tháng đã trôi qua, xuân về hoa nở khắp nơi, sóng hồ Hoàn Thành xanh biếc bập bềnh, cây liễu cạnh hồ lá rậm rạp, hoa dương liễu bay phấp phới đầy trời làm những người muốn đến cũng bất tiện, nhất là những người dị ứng với phấn hoa. Mấy ngày qua, bệnh nhân hen phế quản cấp tăng nhanh chóng.
Hen suyễn vốn là một căn bệnh nhẹ, An Phi có thể dùng thuốc hormone hoặc thuốc làm thông thoáng khí quản là đỡ ngay, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy bệnh nhân bị hen phế quản kéo dài, sau khi dùng thuốc xong thì chết ngay trước mặt, cô mới hiểu sâu hơn về căn bệnh đáng sợ này.
Nửa câu đầu, Vương Dịch Tường vừa buông tay, sau khi nghe xong nửa câu còn lại, anh dở khóc dở cười, cúi đầu, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa hôn xuống:
Xem ai thu phục ai.

Vừa thành lập quan hệ yêu đương, An Phi vẫn hơi không quen với sự nhiệt tình của anh, thấy anh đến gần, cô biến sắc, Vương Dịch Tường phát hiện ánh mắt của cô, anh nhẹ nhàng buông tay, cô nhanh chóng né khỏi ngực anh, đi đến bàn bên cạnh xem mấy món đồ khác, để tránh cả hai phải xấu hổ.
Từ khi Vương Dịch Tường chuyển đến làm hàng xóm với nhà họ An, quan hệ của hai người dần hòa hợp, bình thường anh cũng hay đến nhà An Phi ăn chực, ăn xong lại đánh cờ với An Quốc Cường, trò chuyện về mấy ca bệnh, tặng cho Cát Phù Dung ít mỹ phẩm, hai ông bà nhà An rất hài lòng với cách
dỗ dành
của anh.
Nhưng trong bệnh viện, An Phi không công khai quan hệ giữa hai người, một là không thích bị người khác chỉ trỏ, hai là không hy vọng người khác vì nể mặt Vương Dịch Tường mà phân biệt đối xử với cô. Dù sao bình thường cũng bận rộn nhiều nên hai người không có cơ hội khoe tình cảm ở bệnh viện, cùng lắm là Chủ nhiệm Vương lại nhận hội chẩn Nội tim ở khoa Cấp cứu, thỉnh thoảng có người đến đưa đồ ăn cho bác sĩ An, cùng đi làm cùng về.

Tiếc là cậu ấy đã lấy chồng rồi, nếu không em cũng tình nguyện nhường anh cho cậu ấy, phiền anh đã nhớ cậu5 ấy lâu như vậy, tình chàng ý thiếp.
An Phi dịu dàng cười nói.

Cô bé này! Làm nời ta tức chết không đền mạng đúng không?
Vương Dịch Tường siết chặt hai tay, An Phi căng thẳng, vội vàng xin tha:
Cậu ấy lấy chồng rồi em mới dám nói thế, nếu không cô ấy thật sự thu phục được anh rồi, em biết đi đâu khóc đây.


Sững sờ cái gì? Có hài lòng với câu trả lời này không, trả lời xem nào.
Thấy An Phi đứng đờ người một lúc không nói gì, Vương Dịch Tường đứng bên cạnh nhìn sắc mặt thúc giục. Lúc làm bạn trên mạng với cô, anh biết An Phi là một cô gái cảm xúc hóa, bây giờ lại yêu cô, giữa bọn họ chung đụng cũng thoải mái, nhưng anh yêu cô nhiều hơn thì càng cẩn thận nhiều hơn, sợ cô không vui.

Em cũng thích cảm giác đi cùng với anh vậy.
Cô khẽ nói, nhanh chóng nhìn anh, gò má đỏ ửng.
Từ nhỏ, mặc dù An Phi không phải là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng đối với chuyện thân mật với người đàn ông khác, cô luôn có cảm giác tránh né khó hiểu, từ nhỏ đến lớn, trừ Âu Dương, ngay cả tay của bé trai cô cũng chưa từng nắm một lần. Hôm nay tiếp xúc với Vương Dịch Tường lại không có cảm giác sợ hãi như khi một người đàn ông tiến lại gần, đối với cô, đây cũng được coi là kỳ tích rồi, có lẽ đây là duyên phận.

Vả lại, Lâm Mộng Phạm đẹp hơn em, tính tình cũng tốt hơn, mà còn si tình với anh nữa, sao anh không chọn cậu ấy mà lại chọn em, chẳng lẽ anh là người thích bị ngược sao?
Đối với vấn đề này, An Phi đã tò mò từ lúc Vương Dịch Tường và Lâm Mộng Phạm chia tay rồi, bây giờ hai người đang nói đến thì dứt khoát hỏi một lần cho rõ ràng, sau này xem như đã lật qua trang này rồi.
Thế nên, khoảng thời gian đó, phòng theo dõi không dám nhận bệnh nhân hen phế quản cấp tính nữa, những bệnh nhân có căn bệnh tương tự đều được phòng bệnh khoa Hô hấp nhận, mà nhiều bệnh nhân mắc bệnh này thường xuyên bị tái phát lâu dài, thường chỉ nằm một đêm, đến hôm sau chuyển biến tốt hơn lập tức kiên quyết đòi xuất viện, làm bác sĩ khoa Hô hấp đối phó mệt mỏi, tức giận với khoa Cấp cứu.
Bác sĩ khoa Cấp cứu cũng tức giận, lúc bệnh nhân nhập viện đã dặn dò rồi, làm thủ tục nhập viện xong phải nằm đủ ba ngày, lúc phát bệnh thì cái gì người nhà và bệnh nhân cũng đồng ý, nhưng đến khi khỏe rồi, lý do kinh tế, lý do thời gian đều phải xem xét cả, hoàn toàn quên mất lời hứa ban đầu ở khoa Cấp cứu, cãi nhau ầm ĩ với bác khoa Hô hấp đòi ra viện.

À, bốn cái cốc nghĩ là bốn đời sao? Không đúng, phải là đời đời kiếp kiếp chứ, xem ra cậu ấy thật sự rung động, nhưng đáng t9iếc quá.
An Phi dò xét kỹ càng bốn cái khuôn mặt tươi cười trên cốc, lầm bầm nói.

Đáng tiếc cái gì?
Anh đi tới, ôm lấy eo cô,6 khẽ hỏi bên tai cô.

Cô ấy nói một 8cốc cả đời(2).
Lời vừa ra, Vương Dịch Tường chợt nhận ra mình phạm sai lầm rồi.
(2) Một cốc cả đời: Cốc (杯子), cả đời (辈子) đồng 3âm
Từ năm sau, An Phi sẽ ở lại phòng giám sát luôn, bệnh nhân hen suyễn khi bị suy hô hấp phải dùng đến máy hô hấp, thuốc giãn cơ và những biện pháp khác có thể dùng thì cũng dùng rồi, nhưng cuối cùng vẫn chết, trong khoa thảo luận nửa ngày, bao gồm cả Chủ nhiệm Tần - Chủ nhiệm khoa ICU, phó Chủ nhiệm cũng đến khám cho bệnh nhân, nhưng kết quả thảo luận cuối cùng là bệnh nhân tử vong vì khí quản bị co rút, không thể loại trừ khả năng bệnh nhân bị nhiễm nấm phổ, sau này nếu gặp tình huống tương tự, phải trấn an bệnh nhân, dùng thuốc giãn cơ làm mất khả năng tự hô hấp của bệnh nhân, hoàn toàn phải dựa vào máy hô hấp để vượt qua được giai đoạn đầu, sau đó từng bước hồi phục lại hô hấp của bệnh nhân.


Thuốc giãn cơ có tác dụng gì vậy?
An Phi tò mò hỏi Trương Hiểu Lệ, từng trước đến giờ cô chưa từng dùng loại thuốc này.


Dùng để cơ bắp thả lỏng ra, không động đậy được, không chịu sự chi phối của thần kinh thính giác nữa.
Trương Hiểu Lệ giải thích đơn giản.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.