• 946

Chương 143: ANH HÙNG CUỐI CON ĐƯỜNG


An Phi và Trương Hiểu Lệ trực ca ngày, làm hết việc bệnh án, trò chuyện câu được câu không với Tuyết Tình. Nói kỹ hơn, Trương Hiểu Lệ và An Phi đều đ8ược xem như là con của bệnh viện Đông y, mẹ của Trương Hiểu Lệ là Chủ nhiệm khoa Nội bệnh viện Đông y. Từ nhỏ An Phi đã sống trong chúc gia viện trư3ờng học của Cát Phù Dung, trước đó cô không quen Trương Hiểu Lệ, mãi đến khi vào khoa Cấp cứu mới quen, biết được cội nguồn giữa hai người.

9Trương Hiểu Lệ và Lý Mộc Tử vào cùng năm, là nghiên cứu sinh của Chủ nhiệm Tần, ở ICU, cô được yêu thích hơn Lý Mộc Tử, cái gì cũng hơn Lý Mộc Tử, c6ó thể vì vậy mà Lý Mộc Tử mới rời đi. So với Lý Mộc Tử thông minh nhanh nhẹn, tính tình của Trương Hiểu Lệ nhã nhặn hơn nhiều, Chủ nhiệm Tần nói gì 5thì nghe nấy, là một cô gái ngoan ngoãn điển hình, cũng khó trách Chủ nhiệm Tần thích chị ấy hơn một chút.

Về phần Vu Tuyết Tình, cô ấy chỉ lớn hơn An Phi vài tuổi, kết hôn sớm, bây giờ con cũng đi nhà trẻ rồi, tính tình hoạt bát, thích cười, bình thường thích đùa giỡn với An Phi, An Phi gọi cô ấy là chị Tuyết Tình, cô ấy gọi An Phi
Tiểu An
.

Nghe chị nói vậy thì bệnh nhân này chắc chắn phải chết rồi.
An Phi thổn thức.

Cũng không thể nói như vậy được, kết luận cuối cùng của bệnh tình vẫn là lượng thuốc độc bệnh nhân đã uống, thành phần của chất làm loãng, phản ứng có liên quan đến điều trị của bệnh nhân. Dù không có hy vọng, chúng ta cũng phải cố gắng một trăm phần trăm, có lẽ sẽ thành công. Chẳng phải kỳ tích đều xuất hiện trong tình huống không còn hy vọng gì nữa sao.
Trương Hiểu Lệ chậm rãi nói, là một bác sĩ cấp trên, chị ấy hy vọng mình không truyền cảm xúc bi quan cho An Phi, bác sĩ từ bỏ hy vọng chẳng khác gì bệnh nhân cũng mất đi hy vọng.

Chị Hiểu Lệ, vậy chúng ta nên xử lý thế nào đây? Lấy hy vọng có thể điều trị được cho bệnh nhân để xử lý sao? Lọc máu, thay đổi huyết tương, gan nhân tạo?
An Phi sốt ruột hỏi, cô chưa từng xử lý những bệnh nhân thế này, trong lòng cũng không chắc chắn.
Người ta nói, ba người đàn bà thì thành cái chợ, đùa giỡn hát hò rồi thôi, trò chuyện một chút, An Phi nhìn hai tấm giường trống, gục xuống bàn oán trách,
Bệnh nhân mau mau đến đi, chán quá.

Vừa dứt lời, chuông điện thoại reo lên, Tuyết Tình trừng mắt nhìn An Phi, nhận điện thoại, quay sang nói với Trương Hiểu Lệ,
Cái miệng của Tiểu An đúng là không ai bằng, nói cái gì là cái đó đến ngay, phòng cấp cứu gọi điện nói vừa nhận một ca bệnh
ngộ độc chất làm loãng
.


Chất làm loãng là cái gì?
An Phi ngạc nhiên hỏi, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy từ này.
Trương Hiểu Lệ nghe Tuyết Tình nói xong hơi tái mặt, giải thích:
Biết sơn không? Chất làm loãng là dung môi hữu cơ dùng để hòa tan dầu với nước, thành phần bên trong bao gồm Benzen, Xylene, Butylene vân vân, dung môi hữu cơ đa số thuộc loại vô cùng độc hại, so với Paraquat, tỷ lệ sống sót không cao.


Chất làm loãng kinh khủng vậy à, còn phân cao thấp với Paraquat được nữa!
Nhớ đến một vài ca Paraquat từng qua tay cô, An Phi đau khổ hỏi:
Vì sao độc tính lại mạnh như vậy? Nguyên nhân bệnh nhân tử vong chủ yếu là gì?


Tử vong do trúng độc đa số đều có nhiều nguyên nhân hợp lại, làm gì có chuyện chết vì một nguyên nhân chứ? Giống như Paraquat, nói là cơ quản phổi, đa số bệnh nhân tử vong do xơ phổi, nhưng chúng ta cũng biết rồi đó, căn bản bệnh nhân uống thuốc độc chưa xuất hiện tình trạng xơ phổi là đã chết rồi.

Lúc trước từng nhận ba ca bị trúng độc chất làm loãng, ba người bọn họ đều xuất hiện tình trạng suy gan như nhau. Hai người đầu tiên chủ yếu dùng thuốc điều trị, nhưng không hiệu quả, bệnh nhân nhanh chóng tử vong. Người cuối cùng, sau khi Chủ nhiệm Tần lọc máu xong, huyết tương thay đổi, gan nhân tạo vân vân, dùng hết mọi cách để xử lý, sau khi điều trị xong, chức năng gan thật sự được khôi phục, nhưng cuối cùng bệnh nhân lại tử vong do xuất huyết đường tiêu hóa, tốn hơn 300 nghìn tệ, mất cả người cả của.


Xuất huyết đường tiêu hóa, không điều trị được sao?
An Phi nhíu mày, trong ấn tượng của cô, tỷ lệ tử vong của xuất huyết đường tiêu hóa không cao, nhất là bệnh nhân đã khôi phục được chức năng gan.
Trương Hiểu Lệ phì cười:
Em cho rằng cứ xuất huyết đường tiêu hóa thì không chết à? Có tháng nào khoa Tiêu hóa không có bệnh nhân tử vong do xuất huyết đâu? Bệnh nhân này vì ngộ độc đường tiêu hóa mà nội màng bị tổn thương, cuối cùng động mạch máu bị ăn mòn, bị vỡ xuất huyết. Lúc đó, khoa Ngoại mạch máu, khoa Ngoại gan mật, khoa Ngoại tiêu hóa đều đến ICU tham gia hội chẩn, mọi người cùng đường, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn bệnh nhân tử vong, chuyện này là một đả kích rất lớn với Chủ nhiệm của ta. Ngày nào cũng cúi gằm mặt, gặp ai thì nổi giận với người đó.


Lúc nãy Chủ nhiệm Tần đến có nói, máy lọc máu của ICU hiện tại đang dùng, chắc không thể cho ông ấy dùng được, không có máy móc thì những biện pháp em nói cũng không thực hiện được đâu, chúng ta chỉ lo suông được thôi.
Trương Hiểu Lệ nhíu mày nói, chị ấy nghĩ đi nghĩ lại, trừ khi có một máy lọc máu khác nữa, nếu không bệnh nhân thật sự chỉ có thể chờ chết.


Chỉ dùng thuốc thôi, thì không có một chút hy vọng nào sao?
An Phi ngồi cạnh khẽ thầm thì.


Xem tình hình bệnh nhân trước rồi nói, không chừng người nhà cũng không đồng ý lọc máu, dùng đến máy móc thì cũng tự biết chi phí hết cả nghìn tệ, không phải gia đình nào cũng đồng ý được.
Trương Hiểu Lệ an ủi An Phi, đối mặt với bệnh nhân, bác sĩ trưởng phải thật vững vàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.