• 466

Chương 144: PHONG VÂN HỘI


Đúng thật, một lát sau, Điền Quân và Chủ nhiệm Thôi lần lượt đến, An Phi và Trương Hiểu Lệ vội vàng tiếp đón. Điền Quân cẩn thận kiểm tra tổng quá8t cho bệnh nhân, trò chuyện với ông ấy cùng Chủ nhiệm Thôi, để ông ấy không căng thẳng, yên tâm điều trị.


Các em cứ chỉ định các kiểm tr3a thường theo lời dặn của bác sĩ đi, còn những cái khác thì đợi sau.
Chủ nhiệm Thôi dặn dò Trương Hiểu Lệ, trước khi chị đến, khoa Y tế thông bá9o sau mười lăm phút sẽ tổ chức hội chẩn toàn viện ở lầu hai, xem ra lãnh đạo bệnh viện rất xem trọng Hứa Thiên An.
An Phi sợ anh ghé sát quá sẽ bị người khác chú ý, cô nhanh chóng nói nhỏ tình huống cụ thể cho anh nghe, Chủ nhiệm Thôi ngồi đối diện bọn họ, khóe miệng cong lên, không ngăn cản, chị là người từng trải, đương nhiên hiểu rõ tâm tư người trẻ như trong lòng bàn tay.
Khi người họp đến đông đủ, Chủ nhiệm Hứa và Trưởng khoa Tưởng liếc nhau, hắng giọng một cái:
Mọi người đọc giới thiệu bệnh án trong tay đi, mong rằng cuộc thảo luận hôm nay chúng ta sẽ có cách. Hứa Thiên An là nhân vật công chúng của thành phố chúng ta, các cấp lãnh đạo trong bệnh viện chúng ta và thành phố vô cùng coi trọng, ra chỉ thị chúng ta phải cố gắng điều trị hết sức, lần này mục đích thảo luận toàn viện của chúng ta là hy vọng mọi người đầu óc sâu rộng, cung cấp nhiều phương pháp điều trị có giá trị hơn. Tiếp theo, Chủ nhiệm Tần sẽ phát biểu trước.


Nhưng mà Chủ nhiệm Thôi, chúng ta không có máy móc.
Trương Hiểu Lệ hơi mơ hồ.

Lát nữa sẽ có, em cứ chuẩn bị trước đi.


Sao Hứa Thiên An lại uống thuốc độc? Nói uống nhầm thì gượng ép quá.
Điền Quân bên cạnh nói.

Lúc nãy em đã hỏi những người đi cùng, nói một chiến sĩ sửa sang nhà cửa, lấy chai nước khoáng đựng chất làm loãng, tiện tay để trên bàn trong phòng nghỉ, kết quả đội trưởng Hứa đi làm nhiệm vụ về cứ nghĩ trong đó là nước khoáng, vặn nắp uống một ngụm to, vào bụng mới phát hiện bất thường, lập tức phun ra, nhưng chỉ phun được một ít. Bọn họ chỉ biết chất làm loãng có độc, nhưng không biết lại độc như vậy, em trao đổi bệnh tình với bọn họ, cả đám thanh niên đều bật khóc, anh chiến sĩ kia đập đầu vào tường tự trách, chảy cả máu luôn.
An Phi nhớ lại cảnh khi nãy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nói vậy thì đúng là uống nhầm rồi.
Điềm Quân gật đầu.

Hiểu Lệ, em sắp xếp cho bệnh nhân làm lọc máu đi, trước hết đặt ống thông tĩnh mạch đùi, điều trị đông máu và sàng lọc khuẩn trước khi làm những kiểm tra khác.
Chủ nhiệm Thôi nói với Trương Hiểu Lệ.

Đúng, cho dù có cố gắng điều trị, hy vọng cũng không lớn lắm.
Trương Hiểu Lệ gật đầu.
Chủ nhiệm Thôi nghĩ, xem ra không phải là bánh bao từ trên trời rơi xuống, mà là sập bẫy, không có máy móc, cứu chữa không thuận lợi, khoa Cấp cứu bụng làm dạ chịu. Buổi hội chẩn trong chốc lát gần như chạy theo hình thức, không có giá trị nhiều. Trừ Chủ nhiệm Tần, không ai có kinh nghiệm điều trị tương tự.
Để tâm trạng của bệnh 6nhân được ổn định, mọi người cùng nhau đến văn phòng của phòng giám sát thảo luận, Trương Hiểu Lệ báo cáo lại tình trạng trúng độc chất làm loãng5 và khó khăn trong điều trị hiện tại.

Em nói trước mắt máy lọc máu là phương pháp điều trị quan trọng nhất, không có máy lọc máu thì chỉ chờ chết sao?
Vẻ mặt Chủ nhiệm Thôi nặng nề, để khoa Cấp cứu nhận Hứa Thiên An nằm ngoài dự tính của chị, từ trước đến giờ, những bệnh nhân được lãnh đạo bệnh viện coi trọng đều được ICU nhận, sẽ không đưa đến phòng giám sát khoa cấp cứu, dù sao điều kiện và nhân lực phòng giám sát cấp cứu có hạn. Sau khi hỏi lại mới biết, gần đây giường bệnh ICU chật kín, không có giường trống, máy lọc máu cũng đang có người sử dụng, bất đắc dĩ mới để khoa Cấp cứu nhận.
Phòng học lầu hai, Trưởng khoa Hứa khoa Chăm sóc sức khỏe và Trưởng khoa Tưởng phòng Y tế chủ trì hội chẩn, các khoa trong bệnh viện đều phái người đến, Vương Dịch Tường cũng đại diện khoa Nội tim đến, anh thấy An Phi ở đây, giả vờ như lơ đãng ngồi xuống cạnh cô. An Phi trợn trắng mắt, không quan tâm đến anh.

Chuyện gì vậy, một năm nay anh không tham gia hội chẩn toàn viện rồi.
Anh nói thầm bên tai cô.
Điền Quân và An Phi nghi ngờ nhìn Chủ nhiệm Thôi, không phải khoa Cấp cứu sau ngày 1 tháng 5 mới có máy mới sao, chị muốn lấy máy từ đâu ra đây?

Chủ nhiệm Điền, anh và Hiểu Lệ đi chuẩn bị đi, Tiểu An và tôi sẽ đến lầu hai tham gia hội chẩn toàn viện, ghi chép lại.
Chủ nhiệm Thôi nhìn đồng hồ treo tường, thời gian không còn sớm nữa, chị không thể đến muộn buổi hội chẩn toàn viện được, không có thời gian đứng đây nói tỉ mỉ cặn kẽ, trực tiếp sắp xếp những công việc tiếp theo.
Trong tất cả mọi người ở đây, Chủ nhiệm Tần là người duy nhất từng điều trị trúng độc chất làm loãng, lẽ ra ông phải là người đầu tiên lên tiếng.

Chủ nhiệm Tần nói ngắn gọn, giới thiệu sơ lược về ba tình huống trước đây, nói không khác mấy với Trương Hiểu Lệ, nhưng với những ca bệnh Chủ nhiệm Tần nói, An Phi hiểu rõ nguyên lý bệnh và phương hướng điều trị hơn, mặt khác, từ tận đáy lòng cô càng bội phục Chủ nhiệm Tần hơn.


Như Chủ nhiệm Tần nói, không làm lọc máu, bệnh nhân này chắc chắn phải chết, chúng ta còn thảo luận gì nữa? Nếu điều trị không được thì phải nhanh chóng chuyển viện, lên tỉnh vẫn còn chút hy vọng sống sót.
Chủ nhiệm Cảnh khoa Nội nghe xong đặt bút xuống bàn, ngẩng đầu nhìn bốn phía. Ở đây, ông ta là người có lai lịch ở khoa Nội, một khi đã tỏ thái độ thì người xung quanh cũng phải hùa theo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.