• 945

Chương 152: TUYỂN NGƯỜI



Danh sách cũng công bố rồi, sao mà thay người được nữa, vả lại đổi thành ai mà nhà không có trẻ nhỏ người già chứ, sao chị mở miện8g được.
Vu Tuyết Tình biết mọi chuyện khó thay đổi được, cô ấy cũng chỉ ngồi đây cằn nhằn thôi, phải đi thì đi thôi, nhưng cô ấy 3không hiểu, rõ ràng là chuyện của khoa Nhi và khoa Truyền nhiễm, vậy mà Chủ nhiệm lại muốn lấy người từ khoa Cấp cứu, làm xong việ9c này còn chưa chắc có công lao, mà làm không xong thì cả đời không quay lại được.


Cũng phải, chắc là không đổi người đượ6c rồi, em, Tiêu Tiêu, chị Mộc Tử xin Chủ nhiệm cho đi mà chị ấy còn không đồng ý.

(1) Hồng Tụ thêm hương: chỉ việc thư sinh thời xưa khi dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương.
Phong cách căn nhà của anh dần thay đổi theo An Phi, một đống đồ linh tinh trên đầu giường đã bị An Phi cho vào thùng. Trên mặt bàn rộng lớn đặt một con cá heo đang bay lên, dáng vẻ đạp gió rẽ sóng vô cùng đáng yêu, trên giá sách để một con chó lông xoăn trắng như tuyết, đôi mắt long lanh, ngây thơ, mỗi lần làm việc mệt mỏi, nhìn thấy hai món đồ trang trí này, anh lại thầm cười nhớ đến An Phi.
Phòng bệnh tạm thời rất áp lực, nhiệm vụ nặng nề, anh ấy là người thích hợp nhất trong nhóm người trẻ tuổi.
Chủ nhiệm Thôi biết An Phi cũng muốn đến phòng bệnh tạm thời, cô độc thân, lại còn là người bản địa, không có gánh nặng gì, vốn là cũng có thể. Nhưng kinh nghiệm của cô còn ít, lần này những người được chọn vào phòng bệnh tạm thời đều là những nhân lực nòng cốt đến từ các khoa, nếu tuyển một người năng lực không có gì ấn tượng thì không biết mặt mũi của khoa Cấp cứu phải giấu đi đâu, mà cũng không tốt đối với sự phát triển sau này của cô, nên đành bỏ đi.
Nói tóm lại, phòng bệnh tạm thời được thành lập không ảnh hưởng đến các bác sĩ khoa Cấp cứu, An Phi cảm thấy ca của cô không khác gì lúc trước, Chủ nhiệm Thôi cũng không đến tham gia giao ca hằng ngày, cô đến muộn cũng không sợ bị ai phê bình, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ngay ngày đầu tiên thành lập phòng bệnh tạm thời, Nhất Hàm đã được chuyển đến đó, đứa bé được giao vào tay Chủ nhiệm Thôi, An Phi thấy yên tâm hơn, cô cũng đặc biệt nhắc tên Nhất Hàm với Vu Tuyết Tình, nhờ cô ấy giúp đỡ.
Phòng bệnh tạm thời thành lập, khoa Cấp5 cứu không phải là không chủ động xin đi, Lâm Tuyết Mai, Điền Quân, Lý Mộc Tử và An Phi cũng đến tìm Chủ nhiệm Thôi đề xuất muốn đi, nhất là Lý Mộc Tử, đối với cô ấy, đây chính là cơ hội tốt nhất để cô ấy tích lũy vốn liếng. Trong bệnh viện, người trẻ tuổi muốn nổi bật thì cần một cơ hội thích hợp, cô ấy không có trình độ học vấn cao như Vương Dịch Tường, cũng không được cây to che bóng mát của Chủ nhiệm khoa Xương cốt như Trần Long Vũ, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình.
Chủ nhiệm Thôi tuyển người cực kỳ thận trọng, đầu tiên là không được làm xáo trộn công việc bình thường ở khoa Cấp cứu, nhất là trong khoảng thời gian chị không có mặt ở đây, bây giờ mọi ánh mắt ở bệnh viện đều đổ dồn vào chị, chỉ cần sơ suất một chút thôi sẽ có rất nhiều người nói ra nói vào, đợi xem trò vui. Ngoại trừ một vài Chủ nhiệm kỳ cựu, trước mắt Lý Mộc Tử là trụ cột trong khoa, cô ấy không thể đi được.
Giống việc chữa bệnh, hộ lý được tuyển là do y tá trưởng Lưu San điều động trong nội bộ. Chị ấy chọn Tuyết Tình dẫn đầu, xem trọng kinh nghiệm ở phòng giám sát của cô ấy, toàn bộ khoa Cấp cứu không ai phù hợp hơn cô ấy. Còn về những người khác thì sao? Phương Tình là y tá tốt nghiệp chưa được mấy năm, hay nói hay cười, là hạt dẻ cười trong khoa, tất cả mọi người đều thích cô nàng. Vả lại, hai y tá được chọn đều còn trẻ, chắc là y tá trưởng Lưu sợ công việc ở phòng bệnh nặng nhọc quá, người lớn tuổi không kham nổi.
Dù có thế nào, việc con người sợ những thứ chưa rõ ràng cũng là chuyện thường tình, nhân viên y tế cũng là người, cũng biết sợ, đối mặt với loại virus lạ, lựa chọn đi ngược lại với nguy hiểm cũng chỉ vì cảm giác sứ mệnh mà thôi.
Cũng như vậy, mấy phó Chủ nhiệm, Điền Quân trông coi phòng giám sát, Chủ nhiệm Hàn phụ trách phòng theo dõi, Lâm Tuyết Mai lại vướng phòng khám bệnh, họ đều không thể đi được. Chọn Từ Tự Khiêm là dựa vào chuyên ngành của ông ấy, tỉ lệ bị suy hô hấp ở những ca bệnh nặng là khá cao, có những đứa bé phải đặt ống thông khí quản một thời gian dài rồi phải mở khí quản, bọn trẻ còn nhỏ như vậy, vết thương phẫu thuật ở cổ sẽ theo chúng cả đời, vậy nên dấu vết càng nhỏ càng tốt. Nghề chính của Chủ nhiệm Từ là phẫu thuật, ông ấy phẫu thuật rút ống khí không cần khâu lại, chỉ cần một vài băng keo cá nhân đã đủ dán kín miệng, khiến đồng nghiệp của khoa Tai mũi họng chỉ biết thở dài đứng nhìn.
Về phần Tiêu Lỗi, anh ấy là bác sĩ có sức khỏe tốt nhất khoa Cấp cứu, chưa một ai đạt kỷ lục trực ca liên tục 48 giờ như anh ấy. Anh ấy đến khoa Cấp cứu sau Lý Mộc Tử một năm, cũng là chủ lực trong khoa, An Phi không cùng tổ với anh ấy nên không tiếp xúc nhiều, chỉ biết anh ấy qua mấy tin đồn không tốt lắm, anh ấy và vợ trước cưới chỉ sau ba tháng quen nhau, sau đó nhanh chóng ly hôn sau một năm, là thần long thấy đầu không thấy đuôi trong khoa, là một nhân vật truyền kỳ.
Sau sự kiện lần trước, điều trị phẫu thuật đặt stent tim tạm dừng, nói là phải đợi đánh giá an toàn từ bệnh viện, trên thực tế là toàn bộ khoa Nội tim cũng thấy khó chấp nhận được, nên Chủ nhiệm cảm thấy cứ tạm vậy đi. Gần đây, Vương Dịch Tường bỏ hết tâm sức vào viết luận văn, ngày nào trên bàn cũng chất đầy tài liệu ca bệnh và tài liệu tiếng Anh. Anh hối thúc An Phi học tiếng Anh, An Phi kiên quyết chống đối, lúc đi học cô rất ghét tiếng Anh chuyên ngành, bây giờ khó khăn lắm mới thoát được, sao có chuyện tự tìm phiền phức cho mình.

Phi Phi, lần nào cũng là anh chuẩn bị đồ ăn cho em, thấy anh viết luận văn vất vả như vậy, em không thể học Hồng Tụ thêm hương (1) cho anh à.
Bây giờ Vương Dịch Tường cố gắng xếp ca đêm chung ngày với An Phi, những lúc hai người không trực, ăn cơm xong sẽ đi ra cạnh hồ dạo một vòng, về nhà bác sĩ Vương thường phải tra tài liệu đến đêm. Thi thoảng An Phi có tâm trạng tốt sẽ đến nhà anh ngồi một chút.
Lúc trước anh nhìn thấy An Phi để một trái tim pha lê màu hồng trên bàn đầu giường, một thời gian sau lại biến mất, anh cũng đoán được là có liên quan đến Âu Dương, biết cô thích đồ pha lê, anh mua một quả cầu pha lê tím Đông Hải đặt trên bàn, quả nhiên An Phi nhìn thấy thì vô cùng vui mừng, quấn quít đòi lấy của anh, đặt ở chỗ trái tim pha lê ban đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.