Chương 154: ONG MẬT VÀ ONG BẮP CÀY
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1187 chữ
- 2022-02-04 05:40:08
Ông à, ông đừng gãi nữa, gãi nữa là xước da đó.
Lữ Tiêu Tiêu thấy ông gãi mạnh như vậy, làn da chắc chắn sẽ không chịu nổi, cô ta sốt r8uột nói. Lúc thăm phòng, Quách Cường đã cho ông ấy dùng thuốc mỡ trị ngứa, nhưng ông cụ thấy không có tác dụng gì, vẫn ngứa ngáy đứng ng3ồi không yên, bèn bảo con gái chăm bệnh đến phòng y tá tìm bác sĩ.
Nếu cô làm tôi hết ngứa thì tôi đã không gãi thế này rồi, bâ9y giờ mà không gãi thì khó chịu lắm, tôi cũng có muốn đâu.
Ông cụ vừa thở phì phò trách móc vừa gãi mạnh:
Bệnh viện mấy cô lớn thế này6 mà có mỗi thuốc trị ngứa thôi cũng không có, lúc trước tôi bị ngứa, cứ đến bác sĩ ở xã cho thuốc là xong chuyện ngay, cô nhìn các cô xe5m, truyền dịch rồi thoa thuốc có kết quả gì đâu, không những không có tác dụng mà còn càng ngày càng ngứa, bây giờ tôi chỉ hận không bóc bỏ được lớp da này đi, nếu vậy thì sẽ không phải chịu tội thế này nữa.
Lữ Tiêu Tiêu tái mặt, bình thường ở nhà được ba mẹ cưng chiều, chưa bao giờ bị trách móc thế nào, giờ lại còn bị ông cụ chế nhạo, nhìn mặt sắp không nhịn được nữa.
Ông đến sớm, bọn cháu xử lý cũng sớm, chỉ cần hợp tác điều trị thì chắc ngày mai sẽ giảm sưng một chút đó, nhưng nếu muốn khỏi hoàn toàn chắc phải mất tầm một tuần, thải độc cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai mà, đúng không ông?
An Phi cho ông ấy nhìn miệng vết thương, thành khẩn nói.
Một tuần à, lâu thế, tôi nằm viện một tuần cũng đủ bị điên rồi.
Ông cụ vừa sốt ruột vừa đau lòng.
Không cần nằm viện lâu vậy đâu, muốn khỏi hoàn toàn thì phải mất một tuần, chắc ngày mai ông xuất viện được rồi, nhưng về nhà phải tiếp tục bôi thuốc mỡ nhé.
Nghe vậy, vẻ mặt ông cụ hoàn toàn biến sắc, nửa tin nửa ngờ hỏi:
Sao cô biết tôi bị ong bắp cày chích mà không phải là ong mật, hay ong vò vẽ chích.
An Phi cười rạng rỡ:
Ong bắp cày chính là tên khoa học của ong vò vẽ, vết thương do ong bắp cày và ong mật chích đều khác nhau, ong mật sau khi chích xong để lại cái đuôi kim, mất cái đuôi coi như ong mật sẽ chết. Còn ong bắp cày chích xong sẽ không để lại đuôi, vẫn giữ lại, hơn nữa nó vẫn sống được bình thường. Lúc xử lý miệng vết thương cho ông không thấy đuôi đâu, nên ông bị ong bắp cày chích đấy.
Ông cụ tin tưởng gật đầu, lo lắng nói:
Bác sĩ, vậy tôi có sao không?
Ông ấy đột nhiên cảm thấy hơi ngứa một chút cũng không bằng chuyện mạng sống bị đe dọa.
Ông cụ nghe xong liên tục gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn hợp tác điều trị, còn xin lỗi Tiêu Tiêu, nói khi nãy ông ấy nổi giận là không đúng. Lữ Tiêu Tiêu thấy tình thế đảo chiều, cô ta dở khóc dở cười, âm thầm bội phục kiến thức bao la của An Phi, biết ơn cô đã giải vây cho mình.
Phi Phi cậu làm xong rồi sao, anh Quách đang giảng bài ở văn phòng, chúng ta về phòng trực thôi.
Tiêu Tiêu, cậu chờ tớ một chút nhé, tớ gặp bạn học, trò chuyện vài câu là đi ngay.
An Phi chỉ vào Chu Tiểu Xuyên, áy náy nói.
Ông à, lúc trước ông cũng bị ong bắp cày chích à, đúng là xui xẻo quá.
An Phi sợ Lữ Tiêu Tiêu và ông cụ cãi nhau, nhanh chóng tiếp lời.
Tôi già chừng này mới bị chích lần đầu tiên đấy, lúc trước không bị.
Ông cụ ngạc nhiên nhìn An Phi nói.
Vậy lần này ông bị ong bắp cày chích, sao nọc ong giống lúc trước được, ong bắp cày còn đáng sợ hơn ong mật đó, đến Lão Ngoan Đồng bị ong mật của Tiểu Long Nữ chích còn không chịu nổi, huống chi là người thường. Chúng ta truyền dịch hay bôi thuốc mỡ cũng tốt mà, đều có tác dụng thải độc, nếu không dùng thuốc thì không biết chất độc này gây ra tác hại gì đâu, không phải là không có ai bị độc chết đâu ạ. Chắc ông cũng từng nghe ong bắp cày chích chết người rồi nhỉ.
Được rồi, tớ đi trước đây.
Lữ Tiêu Tiêu liếc nhìn Chu Tiểu Xuyên, chợt nhận ra anh ta là cảnh sát đã đến lấy lời khai vụ chết đuối bên hồ, hai bên gật đầu coi như là chào nhau, rồi cô ta đứng dậy rời đi.
Cảnh sát Chu, bây giờ đang trong thời gian làm việc, cậu tới thăm bệnh nhân thế này có được xem là trốn việc không? Đội trưởng Hứa, chú là lãnh đạo mà không quản cậu ta à?
An Phi vừa mở miệng đã đánh phủ đầu Chu Tiểu Xuyên.
Chú là đội trưởng phòng cháy chữa cháy, cậu ấy là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, chú không quản được đâu.
Hứa Thiên An nói đùa, ông ấy nghe nói An Phi và Chu Tiểu Xuyên là bạn học, biết cô đang nói đùa thôi.
Làm bác sĩ thì có ca đêm, còn cảnh sát thì không có à? Tớ đã nằm vùng mất ba ngày ba đêm rồi, khó khăn lắm mới có chút thời gian đến thăm lớp trưởng, vậy mà còn bị cậu nghi ngờ trốn việc, An Phi, trong mắt cậu tớ không phải là cảnh sát gương mẫu, mà chỉ là một tên gián điệp trà trộn vào đội cảnh sát thôi đúng không.
Chu Tiểu Xuyên cười như không nhìn An Phi, tự lấy mình ra đùa.
Sao đội trưởng Hứa lại là lớp trưởng của cậu? Không phải cậu bên đội cảnh sát hình sự à?
An Phi sợ Chu Tiểu Xuyên thực sự tức giận, nhanh chóng đổi đề tài.
Tốt nghiệp trung học xong, tớ đi bộ đội, lúc đó được chia vào lớp của đội trưởng Hứa, sau khi phục viên chuyên ngành tớ đến đội cảnh sát hình sự, chú ấy là lớp trưởng của tớ thì có gì đáng ngạc nhiên đâu.
Chả trách khí chất của cậu bây giờ khác hẳn lúc đi học, do được đội trưởng Hứa dạy dỗ đó.
An Phi mỉm cười, lúc trước mỗi lần đối mặt với Chu Tiểu Xuyên, cô đều căng thẳng, nhất là mỗi khi có mặt Quách Cường, cô nói chuyện rất dè dặt, bây giờ có Hứa Thiên An ở đây, cô đột nhiên tự tin, dù sao anh ta cũng không dám trở mặt với mình trước mặt Hứa Thiên An.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.