• 466

Chương 163: ĐỢI LỆNH BẤT CỨ LÚC NÀO


Không chỉ bệnh viện, suốt một tuần, toàn bộ Trung Quốc đều sống trong cảnh bi thương, từ khi cứu viện đến, phát hiện số nạn nh8ân chết vì động đất càng ngày càng nhiều, Cát Phù Dùng và An Quốc Cường đang nhớ lại tình hình động đất ở Đường Sơn trước đó,3 An Phi chưa từng trải qua, cô chỉ biết trước những khó khăn hôm nay, mọi người chưa từng hợp lực đoàn kết mạnh mẽ như vậy, n9hân viên y tế trong khoa Cấp cứu ít phàn nàn hơn, ngay cả người nhà bệnh nhân đến chẩn đoán dễ bị kích động nay thái độ cũng 6bình thường, nói chuyện ôn hòa, quốc nạn ngay trước mắt, ai cũng cảm nhận được, ai cũng phải gánh vác một chút trách nhiệm tr5ên vai.

Trên ti vi thông báo, sau trận động đất vẫn còn mấy lần dư chấn, đội cứu viện của Vấn Xuyên gặp khó khăn muôn trùng, bọn họ phải cố gắng giành giật từng giây từng phút để tìm người còn sống, mà nạn nhân bị thương nặng phải được cứu chữa ngay lập tức. Thời gian vàng để điều trị cho ngoại thương chỉ có bốn tiếng, lâu hơn sẽ dẫn đến tình trạng mất máu, tổn thương gan, nặng hơn sẽ bị suy chức năng gan, viêm phản ứng tổng hợp toàn thân. Những người dân trăm cay nghìn đắng mới thoát được một kiếp, nhưng cuối cùng lại mất mạng vì không được điều trị kịp thời, đây là chuyện nhân viên y tế không thể đối mặt được.

Vấn Xuyên nằm ở phía tây Tứ Xuyên, cơ sở vật chất y tế chưa phát triển bằng trong nước, dựa theo nguyên tắc
một nơi gặp nạn, tám nơi cứu trợ
, phòng y tế tỉnh S đã bắt đầu điều nhóm cứu viện bao gồm bác sĩ chuyên khoa Chỉnh hình và khoa Ngoại tổng quát từ ngày 15. Bệnh viện nhân dân thành phố L là nhóm cứu viện thứ hai, chính thức khởi hành từ ngày 17, người từ năm khoa được điều đi cứu viện, bao gồm khoa Chỉnh hình, ICU, khoa Ngoại tổng quát, khoa Ngoại lồng ngực, Quách Cường bị điều đi, trước khi đi, An Phi đi tiễn anh ấy.

Chị làm gì vậy, chị thế này sao em còn dám đến nữa?
An Phi dở khóc dở cười, đừng nói cô chưa bao giờ nhận lì xì, cho dù thật sự muốn nhận, trước cửa phòng giám sát có camera, nếu bị người khác thấy thì làm sao minh oan được?
Đương nhiên Dương Quý Hoa là thật lòng, nhưng không nghĩ nhiều như vậy, An Phi bỏ chạy, chị ấy lúng túng cầm bao lì xì, không biết phải làm sao, người nhà bệnh nhân vừa nãy đang nói chuyện với chị ấy ngại ngùng kéo chị ấy chỉ vào camera, chị ấy chợt hiểu, vội vàng cất lì xì vào.
Mặc đồ cách ly, cô bước vào phòng giám sát, chạm mặt Tiêu Lỗi,
Chào anh Tiêu.
An Phi chủ động chào hỏi,
Ừm.
Tiêu Lỗi vẫn mặt lạnh như cũ, vẻ mặt không có chút cảm xúc gì, An Phi biết anh ấy là người khó gần, cũng không nói nhiều, tiếp tục đi vào trong.

Tiểu An, lúc anh không có ở đây em đừng nhớ anh quá nhé!
Quách Cường thấy đôi mắt An Phi đỏ ngầu, cười cười.

Chị Mộc Tử đi rồi, bây giờ lại đến anh, em...
An Phi nghẹn ngào không nói nên lời. Tuy những người được điều đi đều là nòng cốt của bệnh viện, cũng rất vinh dự, không phải muốn đi là đi được, tình trạng ở khu vực gặp nạn thế nào, dư chấn liên tục, điều kiện gian khổ, nhiều nơi không rõ tình hình, ngay cả khẩu hiệu của đội cứu viện cũng là
một không sợ khổ, hai không sợ chết
. Do đó những người được điều đi phải là những người có thể hoàn thành công việc, nếu không cũng không đến lượt Quách Cường hiền lành an phận đi.

Bọn anh đi rồi thì em mới có cơ hội phát triển, chắc tầm nửa tháng sẽ về thôi, đừng làm giống như sinh ly tử biệt nữa.'' Quách Cường được An Phi đưa tiễn cũng hơi xúc động, nhanh chóng đuổi cô đi.

Nhất Hàm, con nói chuyện được rồi!
An Phi ngạc nhiên nhìn đứa trẻ trước mắt, bây giờ không chỉ đã tháo máy thở, mà có ống nội khí quản cũng tháo ra, xem ra cậu bé đã đi dạo một vòng Quỷ môn quan về.

Dì Thôi nói buổi chiều mẹ đến thăm con, là thật sao dì?' Nhất Hàm nhìn chằm chằm An Phi hỏi.

Đương nhiên là thật rồi, sao dì Thôi phải lừa con chứ, đợi con khỏe một chút, chắc sẽ có thể ở cùng mẹ mỗi ngày luôn.
An Phi nhìn đôi mắt trong suốt như nước của cậu bé, cười an ủi. Cô ngồi xổm chơi cùng Nhất Hàm một hồi, ngẩng đầu nhìn thấy Chủ nhiệm Thôi dẫn vài người đến bên đây, cô vội vàng đứng dậy, chào hỏi Chủ nhiệm.
An Phi buồn bã trở lại khoa, trong lòng nặng nề như có tảng đá chắn ngang, quyết định đến phòng bệnh tạm thời thăm Nhất Hàm trước. Cô đi đến trước cửa phòng giám sát, liếc một cái đã nhìn Dương Quý Hoa cầm túi xách, ngồi ghế trước cửa trò chuyện cùng người nhà bệnh nhân khác, tinh thần của chị ấy không tệ, lúc nói chuyện cũng nở nụ cười, xem ra tình trạng của Nhất Hàm đã có chuyển biến tốt.

Chị Quý Hoa, em đến thăm Nhất Hàm.
An Phi đi đến trước mặt Dương Quý Hoa, lên tiếng chào hỏi chị ấy.
Dương Quý Hoa vội vàng đứng dậy, khách sáo cười với An Phi:
Lúc nãy bác sĩ Tiêu có đến trao đổi bệnh tình, nói Nhất Hàm nhà chúng ta hôm nay có thể tháo máy thở ra rồi. Lúc chiều chị đến thăm, chị còn có thể nói chuyện với thằng bé nữa. Phi Phi, khoảng thời gian này chị rất cảm ơn em, chị cũng không biết phải nói gì nữa.
Vừa nói chị ấy vừa lấy bao lì xì trong túi xách, bỏ vào người An Phi.
Chậu cây trầu bà trên bàn trong phòng y tá mới mấy hôm không thấy mà giờ đã mọc dài không ít, tiếp tục cố gắng giang rộng cành cây xanh biếc. Vu Tuyết Tình tập trung viết biên bản giám sát trên bàn nhỏ trước giường Nhất Hàm, Phương Tình đang khử trùng khay thuốc, không đeo khẩu trang, khẽ ngâm nga, khuôn mặt trẻ trung có vẻ rất phấn chấn. Chủ nhiệm Thôi và một vài bác sĩ vây quanh máy tính, hình như đang thảo luận phương án điều trị.
An Phi lén lút đến sau lưng Vu Tuyết Tình, vỗ vai cô ấy, Vu Tuyết Tình đột nhiên quay đầu lại, thấy là An Phi, đưa tay vỗ ngực oán giận:
Làm chị sợ muốn chết!


Dì Tiểu An.
Một giọng nói trẻ con khàn khàn trên giường thình lình vang lên.

Tiểu An, thuốc của Chủ nhiệm An đã được thử nghiệm trên cơ thể Nhất Hàm, chị cảm thấy loại thuốc này chắc chắn điều trị hiệu quả, muốn tăng phạm vi thí nghiệm. Lần trước, lúc Chủ nhiệm An đến có nói thứ hai và thứ năm ông ấy ở phòng khám, vậy nên chị đã bảo một vài người nhà bệnh nhân nặng đến tìm ông ấy đăng ký lấy thuốc, nếu hiệu quả tốt thì bước tiếp theo chúng ta có thể mở rộng thành cả phòng bệnh.
Nhất Hàm chuyển biến tốt làm Chủ nhiệm Thôi ngộ ra chân lý mới trong việc kết hợp Trung Tây y điều trị bệnh tay chân miệng nặng, chị tin tưởng ánh mắt của mình, phương hướng điều trị này đúng.


Được, em sẽ về báo lại với ba.
An Phi gật đầu nhận lời.


Còn nữa, tiền thưởng của ba người các em bắt đầu tính từ tháng trước. Các em đến khoa Cấp cứu đã nửa năm, trải qua không ít sóng gió, khả năng và sức bật của các em làm chị phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Chúc mừng các em đã có thể làm việc độc lập.
Chủ nhiệm Thôi cười nói, từ lúc Nhất Hàm chuyển biến tốt, phương án điều trị trong phòng giám sát đã thay đổi, những bệnh nhân nặng bắt đầu được khoa Trung y và khoa Châm cứu hội chẩn, đang tiến hành điều trị kết hợp Trung Tây y. Tỉ lệ tử vong trong phòng giám sát giảm rõ rệt, nụ cười bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trên mặt Chủ nhiệm Thôi.

Nếu Chủ nhiệm không nhắc đến, suýt nữa An Phi đã quên mất tiền thưởng. Lúc vừa đến khoa Cấp cứu, Chủ nhiệm Thôi đã nói rõ ràng ba người cô, Lữ Tiêu Tiêu và Tôn Hạ Bình vì không được trực một mình, nên một năm sau tiền thưởng mới được phát toàn bộ. Lúc đó, tâm trạng cô rất mâu thuẫn, thậm chí còn gây gổ với Chủ nhiệm Thôi, bây giờ Chủ nhiệm chủ động phát toàn bộ tiền thưởng, đồng nghĩa chị đã công nhận năng lực của ba người bọn họ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.