Chương 164: MỘT GIẤC MƠ
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1290 chữ
- 2022-02-04 05:40:19
Hai người trẻ tuổi ngồi trên một khối xi măng ở phế tích, có vẻ không hợp với quang cảnh xung quanh.
Chúng ta p8hải tụ họp với đội cứu viện của bệnh viện à?
Lý Mộc Tử nhìn Trần Long Vũ râu ria đầy mặt, quần áo đầy nếp nhăn giống n3hư chuẩn bị ngồi thiền. Chủ nhiệm Thôi đã nhắn tin nói cho cô ấy biết địa điểm dừng chân của đội cứu viện bệnh viện và 9điện thoại của lãnh đạo đội, dặn cô phải nhanh chóng đến tụ họp, một là vì để đảm bảo an toàn cho chính mình, hai là bọ6n họ có thể cứu viện danh chính ngôn thuận, quay về sẽ ít bị phạt.
Em cứ đi tụ họp với bọn họ trước đi, anh đế5n sau.
Trần Long Vũ nhìn bệnh viện sập xuống chỉ còn một bãi phế tích, ánh mắt mơ màng mà bi thương. Ánh sáng cuối cùng nơi chân trời soi vào khuôn mặt rõ góc cạnh của anh ấy, như một bức tranh sơn dầu.
Chúng ta đã đến đây mấy ngày rồi, anh ngoại trừ điên cuồng phẫu thuật thì cứ liên tục tìm kiếm xung quanh đây, rốt cuộc là anh đang tìm cái gì vậy hả?
Lý Mộc Tử nhìn người đàn ông hồn bay phách lạc trước mắt, cuối cùng cũng không nhịn được nổi giận.
Trời hoàn toàn tối, Trần Long Vũ châm một điếu thuốc, tàn thuốc đỏ lóe lên trong đêm tối, như tinh linh trong đêm, từ khi Lý Mộc Tử biết anh ấy tới nay chưa từng thấy anh ấy hút thuốc, cô ngẩn người. Trần Long Vũ không quay đầu lại, chìm đắm trong khói thuốc, một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn mở miệng:
Cô ấy là Tiểu Tình, là mối tình đầu của anh. Lúc anh học đại học, có rất nhiều cô gái liếc mắt đưa tình với anh, nhưng anh đều không rung động, cô ấy học lớp bên cạnh, là cô gái dân tộc thiểu số, hoạt bát, vui vẻ, khí chất không giống với những cô gái xung quanh anh. Cô ấy xem anh chơi bóng rổ, đưa nước cho anh, gia nhập đội cổ động viên, đến giờ anh tự học, cô ấy chiếm chỗ ngồi trong phòng tự học. Dù anh không muốn nhìn thấy cô ấy, nhưng ngày nào cũng thấy cô ấy, cô ấy cứ tự nhiên xuất hiện xung quanh, để anh từ từ đắm chìm.
Bọn anh quen nhau, cô ấy trao cho anh lần đầu tiên của cô ấy, đêm đó cô ấy đẹp như một nữ thần, đến bây giờ dường như anh vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt như hoa của cô ấy. Lúc tốt nghiệp, anh ở lại trường học lên nghiên cứu sinh, cô ấy về quê, sau đó thì mất liên lạc hoàn toàn. Anh tìm cô ấy đến phát điên, cuối cùng cô ấy lại nhờ bạn chuyển lời cho anh, đời này duyên phận đã hết.
Trên đường đến, bọn họ nhận được điện thoại của bạn đại học của Trần Long Vũ, nói người anh ấy muốn tìm đúng là đã đến Đô Giang Yển. Đến Đô Giang Yển, liên lạc với đội cứu viện địa phương, sau trận động đất, khắp nơi toàn bệnh nhân ngoại thương, có thể thấy cả bệnh nhân gãy nát xương, có điều kiện thì làm phẫu thuật, không có điều cũng phải tạo điều kiện phẫu thuật, là Tiến sĩ khoa Chỉnh hình, mỗi ngày Trần Long Vũ phải trải qua mười bốn, mười lăm tiếng trên bàn phẫu thuật, thời gian còn lại anh ấy ngày đêm điên cuồng chạy ra ngoài tìm người, mấy ngày sau cả người gầy rộc, Lý Mộc Tử nhìn mà đau lòng, nhưng không ngăn anh ấy được.
Sau đó, Trần Long Vũ càng ngày càng sa sút, giống như tinh thần của anh ấy bị lấy đi vậy. Lý Mộc Tử chợt nhớ lại, chiều ngày 13, sau khi xem tin tức trên ti vi báo có một khu bệnh viện ở Đô Giang Yển bị sập, anh ấy đột nhiên kiên quyết đến Tứ Xuyên. Chẳng lẽ anh ấy có người quan trọng ở Đô Giang Yển? Bạn thời đại học? Bạn bè thân thiết? Bạn gái trước?
Anh ấy không nói, cô ấy cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ ở cạnh, đợi đến lúc anh ấy muốn nói thì sẽ nói cho cô ấy biết thôi. Theo tính tình của cô, phải đợi đến tận bây giờ đã là cực hạn rồi, nhưng người bên cạnh lại không hề có ý nói thật. Thế giới của anh ấy đột nhiên trống rỗng, đến cả người thường ngày được anh ấy coi như châu báu là cô mà giờ anh ấy cũng như không nhìn thấy.
Cả năm trời anh ăn uống không vào, rồi đắm mình trong trụy lạc, tán tỉnh các cô gái, mập mờ, thậm chí lên giường. Nếu đã không có ai quan tâm thật lòng, miễn là nhân duyên ngắn ngủi mong manh, Trần Long Vũ anh cần gì phải giữ mình trong sạch. Anh trả thù mọi người, cũng tự trả thù chính mình.
Đến hai năm trước, lúc anh tốt nghiệp Tiến sĩ, anh vô tình biết chuyện từ một người bạn thời đại học, cô ấy là con gái một, phải về nhà phụng dưỡng ba mẹ, tình yêu của cô ấy dành cho anh, chưa bao giờ là giả. Người yêu và ba mẹ, chỉ có thể chọn một, cô ấy lựa chọn buông tay tình yêu, giữ gìn tình thân, vì để anh từ bỏ, để anh hận cô ấy, không nhớ đến cô ấy nữa, cô ấy mới lựa chọn rời đi không một lời từ biệt.
Cô ấy kết hôn, gả cho người ba mẹ cô ấy vừa lòng, bọn họ nhanh chóng có một đứa con, nhưng chàng rể ba mẹ cô ấy chọn sau khi kết hôn lại giở thói bạo hành gia đình với cô ấy. Tiểu Tình không chịu được nữa, hai người ly hôn. Gia đình anh thì em cũng biết rồi đó, ba mẹ anh không chấp nhận anh lấy một cô gái đã lỡ một chuyến đò làm vợ. Còn cô ấy, lúc trước cô ấy đã không có dũng cảm rời khỏi nhà, thì sau này lại càng không. Anh biết sự thật, nhưng vẫn không thay đổi được gì, vẫn là người lạ trong cuộc đời này.
Sau đó, anh suy nghĩ thông suốt, yêu một người, có thể nhìn thấy cô ấy từ xa, biết cô ấy khỏe mạnh cũng coi như là viên mãn rồi. Ông trời nhân từ, cho anh gặp em vào đúng lúc đó, mạnh mẽ bướng bỉnh thêm một chút ranh ma, rất lương thiện nhưng khó thuần. Anh chỉ nhìn em một ánh mắt đã bị em hấp dẫn, biết em là thiên sứ đến cứu vớt anh, anh thề kiếp này anh nhất định sẽ không bỏ lỡ em, dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không buông tay.
Nhưng hôm nay, cô ấy bị chôn vùi dưới đống phế tích, ngay cả khi anh đứng từ rất xa nhìn cô ấy cũng không được. Ông trời quá tàn nhẫn với anh, mang em đến cho anh, cho anh hy vọng, nhưng lại mang cô ấy đi, để anh tuyệt vọng. Mộc Tử, anh thấy trái tim của anh cũng chôn lại đây theo cô ấy mất rồi.
Trần Long Vũ ngửa đầu, nước mắt lăn trên mặt rơi xuống đất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.