• 466

Chương 166: TRỞ VỀ



Chủ nhiệm Tiêu khoa Nội tim, nhìn bên ngoài hiền lành vậy thôi, chứ thực ra gian xảo lắm, thường xuyên quấy rầy các thự8c tập sinh, đã bị tố cáo nhiều lần nhưng được Viện trưởng đè xuống, nếu không phải ông ấy sắp đến tuổi nghỉ hưu thì cũn3g bị đuổi sớm rồi. Còn Chủ nhiệm Tề khoa Ngoại tổng quát nữa, tửu lượng không tốt, uống vào tính tình cũng cực tệ, cứ u9ống say lại đến cấp cứu truyền dịch...
Khương Thiệu Vân nhiều chuyện với nhóm y tá, An Phi nghe thấy chỉ phì cười một 6tiếng.


Chị nói thật đấy, em cười cái gì hả?
Khương Thiệu Vân bất mãn nhìn An Phi đứng cạnh.


Chị Thiệ5u Vân đúng là quá ghê gớm, chuyện riêng tư cá nhân mà cũng biết luôn, cứ viết luôn một quyển
truyện ngoài lề bệnh viện
được đó, sẽ bán chạy lắm.
Dáng vẻ của Khương Thiệu Vân làm cô nhớ đến Đông Chưởng Quỹ trong
Võ lâm ngoại truyện
, khéo léo, nhanh nhẹn, khôi hài.

Chị cần gì phải so đo thật giả gì, chỉ cần không bị phạt thì ông ấy nói gì em nghe cũng vui tai.
An Phi nhìn Lý Mộc Tử và Trần Long Vũ đã gầy hơn trước, nhất là Trần Long Vũ, xem ra anh ấy liều mạng giành được vinh dự. Chẳng biết tại sao, vẻ mặt của Lý Mộc Tử lại cô đơn hơn, giống như đã có chuyện gì đó xảy ra, rất ảnh hưởng đến cô ấy, nên vinh dự và địa vị lúc trước cô ấy quan tâm bây giờ đã không còn sức hấp dẫn gì nữa. Nếu là Lý Mộc Tử trước đây, thì giờ phút này cô ấy đã bắt tay với các Chủ nhiệm và Viện trưởng, không phải nên phấn chấn, tươi cười rạng rỡ sao?
Người bình thường nhất trong đoàn chính là Quách Cường, anh ấy đứng cạnh Trần Long Vũ, thỉnh thoảng chăm sóc cho Trần Long Vũ đỡ bất tiện, sợ mọi người xung quanh động vào cánh tay bị tổn thương của anh ấy, vẻ mặt tự hào hơi đắc ý, cuối cùng anh ấy cũng mang vinh dự trở về, không phụ lòng mọi người.
Đột nhiên một cô gái đội mũ y tá, mặc đồng phục y tá hồng nhạt ôm bó hoa tươi, chạy ra khỏi hàng ngũ chào đón, nhét hoa vào lòng Trần Long Vũ, một tay Trần Long Vũ bị treo lên, tay kia lại dùng để che lại, hoa vừa nhét vào lòng, anh ấy không tự chủ ôm vào trong, đương nhiên động phải cánh tay bị thương, đau đến mức miệng giật giật. Cô gái đưa hoa xong, khuôn mặt đỏ bừng, xoay người bỏ chạy.
Trên đầu Trần Long Vũ quấn băng vải, mặt mũi bầm tím, cánh tay phải bó thạch cao, treo trước ngực.
An Phi nhìn đoàn người phía xa xa chợt hiểu biểu hiện
xông xáo
của Trần Long Vũ mà Vương Dịch Tường đã nói, được trao tặng khen thưởng cá nhân, xông xáo này là xông xáo gì. Là một bác sĩ khoa Ngoại, bọn họ dựa vào cánh tay để kiếm sống, hai tay không linh hoạt thì làm sao phẫu thuật tốt được? Xem ra cùng lắm Trần Long Vũ chỉ bị gãy xương tay, nếu chỉ gãy xương vậy thôi thì cũng không sao, còn nếu mà xương bị dập nát thì nghề nghiệp kiếm sống của anh ấy coi như là xong rồi.
Nghĩ vậy, cô liếc trộm Lữ Đạt Hàn, thấy vẻ mặt ông tức giận, xem ra đúng là Trần Long Vũ bị thương không nhẹ.
An Phi vội chạy ra ngoài, mặc dù cô đang trực, lúc không vội vắng mặt một chút cũng không ai để ý, nếu có người hỏi thì cô cũng xin Điền Quân nghỉ rồi.
Một chiếc xe buýt từ từ chạy đến trước cửa bệnh viện, xe ngừng, cửa xe mở ra, mọi người lần lượt đi xuống, đội cứu viện dẫn theo Trần Long Vũ và Lý Mộc Tử tổng cộng bảy người, đoàn người nhanh chóng xuống hết, xe buýt lái đi, trước cửa bệnh viện là tuyến đường chính của thành phố, không thể dừng xe.
Cục trưởng Cảnh của Cục Y tế đi đằng trước, theo sát sau ông ấy là Đội trưởng đội cứu viện - Trình Cương khoa Ngoại tổng quát, vẻ mặt bọn họ không có chút vui mừng nào, hoàn toàn không giống dáng vẻ chiến thắng trở về, những lãnh đạo ở đây thấy vậy cũng căng thẳng trong lòng, nhìn phía sau, mơ hồ hiểu được vì sao bọn họ thế này.
Viện trưởng vẫn tươi cười, tiến lên vài bước, bắt tay với Cục trưởng Cảnh, bắt đầu trò chuyện. Cục trưởng Cảnh vô cùng áy náy với với viện trưởng:
Xin lỗi, tôi không chăm sóc tốt bọn họ, mấy ngày trước trên đường về, bác sĩ Trần đi theo tiền tuyến để điều trị cho người bị thương, vì dư chấn nên bị tảng đá đập trúng, cánh tay phải bị thương nghiêm trọng...

Đợi ông ấy nói xong tình hình, Viện trưởng vội vàng nói:
Trước khi đi đội cứu viện của bệnh viện chúng tôi đã ký giấy sinh tử, đừng nói là bình an trở về, cho dù chỉ là bị thương nhẹ, hay là đổ máu ở khu vực gặp nạn cũng đã có tư tưởng chuẩn bị trước rồi. Bác sĩ Trần là đại diện xuất sắc cho lớp bác sĩ trẻ tuổi của bệnh viện chúng tôi, sau khi biết tin Vấn Xuyên bị động đất, không nhận lệnh mà đã trực tiếp lao đến khu vực gặp nạn, thể hiện tinh thần và ý thức trách của thanh niên ngành Y của bệnh viện chúng tôi, phản ánh yêu cầu nghiêm ngặt dành cho một Đảng viên cộng sản...

Khương Thiệu Vân lặng lẽ đứng cạnh An Phi, mỉa mai cười:
Viện trưởng đúng là biết nói chuyện, lần này chuyện hai người Mộc Tử tùy tiện bỏ việc chắc sẽ không bị xử phạt, mà còn biến thành tự yêu cầu nghiêm khắc, không ngờ chúng ta giữ công tác thế này đều là yêu cầu thấp cả à?


Nếu có mấy kỹ năng đó, chị cũng không cần phải ở đây nhìn theo sắc mặt người khác rồi. Hay là hai chúng ta hợp tác, chị đọc em viết, phát tài nhanh thôi.''
''Em không dám, nếu như bị các Chủ nhiệm phát hiện, kiểu gì em cũng bị xử lý.
An Phi vội xua tay.
Khương Thiệu Vân đang định nói, hình như nhìn thấy cái gì đó, cô ấy đưa tay ra ngoài chỉ, vươn người hô lên:
Đến rồi.

Lúc đầu mọi người xung quanh đều sững sờ, sau đó nhiệt liệt vỗ tay, Viện trưởng nói với cục trưởng Cảnh:
Ai cũng nói hoa tặng người đẹp, bảo kiếm tặng anh hùng, bây giờ anh hùng của chúng ta trở về được người đẹp tặng hoa cũng là một câu chuyện thú vị.
Cục trưởng Cảnh vuốt cằm mỉm cười:
Thanh niên bây giờ khó lường lắm.


Cô yêu tinh kia là Trần Gia Lộ của khoa Chỉnh hình, được xưng là đệ nhất mỹ nữ của khoa Chỉnh hình, thèm khát Trần Long Vũ lâu lắm rồi, bây giờ làm chuyện mờ ám trước mặt mọi người thế này thật không biết xấu hổ.
Mặt Khương Thiệu Vân u ám, giống như Trần Long Vũ có lỗi với cô ấy vậy, An Phi cười nhạo:
Anh Trần trời sinh có số đào hoa, chị Mộc Tử còn không nói gì thì chị tức cái gì cơ chứ.


Em không thấy Mộc Tử sầm mặt rồi à.
Khương Thiệu Vân một mực bĩu môi với An Phi.

Hình từ lúc xuống xe vẻ mặt chị ấy đã vậy rồi, không biết bị cái gì kích thích nữa.
An Phi hơi lo lắng nói.

Nhóm chào đón giải tán, Quách Cường và Lý Mộc Tử trở về khoa Cấp cứu, nhận được cái ôm nhiệt tình từ mọi người, tuy chỉ có nửa tháng không gặp, nhưng nghĩ đến cảnh tượng động đất, tận mắt nhìn thấy Trần Long Vũ bị thương, tất cả mọi người cảm giác giống như vừa trải qua sinh ly biệt tử.

Gần đến giờ tan làm, An Phi nhận được tin nhắn của Quách Cường:
Bảy giờ tối, quán bar Guitar Gỗ, tụ tập.


Lần trước Quách Cường mời khách, mời luôn một vụ án giết người chết đuối, nhớ lại An Phi vẫn còn sợ hãi trong lòng. Lần này bọn họ trở về, phải là người ở nhà bọn họ mời mới phải, vì sao Quách Cường lại chủ động mời khách? An Phi nghi ngờ, vả lại cũng không ai nhắn tin mời thế này, thật là một lời mời kỳ lạ.

Tan làm, Vương Dịch Tường đến đón, An Phi hỏi:
Anh có nhận được lời mời đến tụ tập buổi tối không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.