• 945

Chương 167: LẠI TỤ HỌP


Hai người đi vào, đứng dưới ánh đèn lớn ở cửa sau quán bar, Quách Cường ngồi trong tối nhanh chóng nhìn thấy, đứng dậy vẫy tay gọi bọn h8ọ qua. Ông chủ ghép thành bàn lớn mười người, trên bàn để đầy bia, xiên que, trái cây khô và đồ ăn vặt. Những người ngồi xung quanh An 3Phi đều biết, nam là Quách Cường, Trần Long Vũ, Tôn Hạ Bình, nữ là Trương Hiểu Lệ, Lý Mộc Tử, Lữ Tiêu Tiêu.


Bọn em là người đế9n cuối cùng à?
An Phi vừa ngồi xuống cạnh Lý Mộc Tử vừa hỏi.


Đôi phía sau mới đúng kìa.
Quách Cường chỉ vào cửa sau quán bar6. An Phi vừa đưa mắt nhìn lập tức sững sờ. Người tới lúc bình thường là kẻ mặt lạnh trong khoa, vậy mà giờ dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn5 tú lại tràn đầy sự dịu dàng. Một cô gái trẻ tuổi đang vịn vào cánh tay anh ấy, hai người y hệt một đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt. Cô gái mới hơn 20 tuổi, là cô gái tính tình trẻ con và can đảm, tóc ngắn, đôi môi đỏ thắm, vừa mạnh mẽ lại vừa hấp dẫn.

Anh Lỗi, buổi tụ họp hôm nay anh nói là có chuyện muốn thông báo với mọi người, quả nhiên vừa đến đã quăng thức ăn cho chó vào mặt rồi, em không chịu nổi đâu, hôm nay anh phải thanh toán.
Quách Cường gọi bọn họ ngồi xuống, lời nói mang theo ba phần trêu chọc.

Tôi thanh toán cũng không có vấn đề gì, cậu tạm biệt khoa Cấp cứu, hôm nay coi như là tôi tiễn cậu, nếu không phải vì cậu sẽ đi thì tôi còn lâu mới đến.


Bọn em có ân ái cũng đâu cần đến đây, trong khoa cũng đủ để các anh chị ngấy chết rồi.
Phương Tình hơi dựa đầu vào vai Tiêu Lỗi, cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu.

Rốt cuộc chị và anh Trần sao lại thành thế này? Không nói một tiếng dắt tay nhau đi đến chân trời, lúc đi rất lãng mạn, sao lúc về lại thành người dưng rồi?
An Phi dựa vào vai Lý Mộc Tử, hai tay ôm vai cô ấy, ánh hơi nheo lại.

Chị cứ nghĩ anh ấy vì chị mà bỏ cả cảnh xuân tươi đẹp, cuối cùng từ đầu đến cuối, người anh ấy yêu lại là người khác, chị còn không bằng một kẻ thế thân nữa.
Lý Mộc Tử uống một ngụm rượu, cười khổ. Nỗi đau không có được tình yêu, cô ấy có thể hiểu được, nhưng làm sao cô ấy có thể đối mặt với bức tường giữa hai người. Tình cảm hai năm như cái chân gà, bỏ thì tiếc, ăn thì không ngon.

Đúng người đúng thời điểm mới là người của chị, còn đúng người sai thời điểm thì vẫn là sai thôi.
An Phi buồn bã, đối với cô, Âu Dương vĩnh viễn là nỗi đau không thể nói.

Tiêu Lỗi và Phương Tình! Hai người bọn họ yêu nhau à?
An Phi mở to hai mắt nhìn, Tiêu Lỗi gần 30, đã từng ly hôn, Phương Tình 20 tuổi vừa tốt nghiệp điều dưỡng được một năm, hiện tại mới qua giai đoạn thực tập. Vả lại, một người mặt đơ sinh sau năm 75 và một cô gái xinh đẹp hoạt bát sinh sau năm 85 vốn không hợp nhau.

Cái này gọi là bổ sung lẫn nhau.
Lý Mộc Tử cười nhạt.

Vậy sau này phải gọi là chị dâu Phương Tình rồi, thiệt thật đó.
An Phi khẽ nói.
Không khí thản nhiên trên bàn bị cử chỉ thân mật của hai người làm cho trở nên ngại ngùng, Vương Dịch Tường nhìn An Phi, dường như muốn nói:
Xem Phương Tình người ta thản nhiên thế nào, yêu là yêu, yêu em mà còn phải che giấu, mệt mỏi thật.

Trần Long Vũ nhìn chằm chằm Lý Mộc Tử đang im lặng quay đầu về phía mặt hồ:
Nếu không đi Vấn Xuyên, chúng ta cũng đã trong trạng thái này rồi.


Chẳng phải anh Quách vừa về à, sao phải đi nữa?
An Phi hỏi, đối với cô, Quách Cường vừa là thầy vừa là bạn, anh ấy sắp rời khỏi khoa Cấp cứu, sao cô không lo lắng được cơ chứ?
Bao nhiêu nước mắt và máu
Mới từ từ thực hiện được
Bia trên bàn càng ngày càng ít, mấy cô gái không uống được nhiều rượu, ngồi bên hồ tán gẫu, lúc đầu bọn họ còn dè dặt, đến khi tất cả đều uống say, đề tài trò chuyện lại xoay quanh chuyện tình cảm.
Trải qua bao nhiêu năm
Mới có thể đến được đích
Ước mơ cần bao nhiêu thời gian
Tâm trạng của Lý Mộc Tử không tốt, cô ấy không thèm quan tâm đến cô, một cánh mảnh khảnh vươn qua, đoạt lấy chai rượu trong tay Lý Mộc Tử đưa cho An Phi, rồi giơ chai của mình lên chạm vào chai An Phi nói:
Tiểu An, chị uống với em.
Người này chính là Trương Hiểu Lệ. Trước khi kết hôn, chị ấy và Lý Mộc Tử ở cùng ký túc xá, hai năm trước vừa kết hôn sinh con nên dọn ra ngoài, hai người vừa là bạn vừa là đối thủ, những chuyện phá đám thế này cũng thường có, Lý Mộc Tử thấy cũng không trách được gì, để mặc hai người bọn họ quẩy với nhau.

Chúng ta chào đón Long Vũ, Mộc Tử, Quách Tử trở về, bây giờ lại phải tiễn Quách Tử và Hiểu Lệ đi, còn ăn mừng bạn Tiêu Lỗi bị giam suốt đời, bữa này tôi mời, mọi người cứ ăn uống thỏa thích, chơi hết mình, đừng tiết kiệm tiền cho tôi.
Vương Dịch Tường phóng khoáng cầm chai bia vung lên, giơ tay gọi bồi bàn, chọn bài
Năm tháng vàng son
của Beyond, một lát sau, giai điệu quen thuộc vang lên, các thanh niên có mặt và ca sĩ trên sân khấu đều cùng hát theo.
Cả đời phải đi chặng đường thật xa

Hôm nay Chủ nhiệm Tần gọi bọn anh lên họp, bắt đầu từ tuần sau, anh và Hiểu Lệ, Tiểu Mạn phải về lại ICU, phòng bệnh được mở rộng thêm cũng ổn định rồi, bọn anh không thể lưu lạc bên ngoài được nữa.
Quách Cường gượng cười, nếu không bị trận động đất trì hoãn, chắc bọn họ đã về từ lâu rồi.
Nhớ lúc trước Vương Dịch Tường từng nói Chủ nhiệm Tần muốn rút người về, đã sắp một tháng rồi, kéo dài đến khi đội cứu viện về đã đạt đến cực hạn của Chủ nhiệm Tần rồi, mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa. Nghĩ đến cảnh đồng nghiệp thân thuộc phải rời đi, An Phi vô cùng đau lòng, cô cầm lấy chai bia đã khui uống một hơi hết nửa, bị Lý Mộc Tử giật lại, mắng:
Uống từ từ thôi, không sợ sặc à.


Chị Mộc Tử, chị uống với em.
An Phi làm nũng nói, từ khi cô và Vương Dịch Tường quen nhau, cô phát hiện con gái biết làm nũng là tốt, rất nhiều chuyện không hợp tình hợp lý, bạn trai cũng ỡm ờ cho qua.

Phi Phi nói rất đúng, sai người đúng thời điểm cũng giống như không có duyên thôi, hai người có thể ở cạnh nhau, đúng người đúng thời điểm là vô cùng may mắn.
Trương Hiểu Lệ ngồi cạnh Lý Mộc Tử, chị ấy uống rất nhiều rượu, rất muốn được say, nhưng đáng tiếc đến tận bây giờ chị ấy vẫn còn tỉnh táo.


Đúng vậy, chị Mộc Tử, chị nhìn em này, không phải bây giờ em sống rất tốt à. Chắc đến lễ Quốc khánh, các chị sẽ được uống rượu mừng của em đó.
Lữ Tiêu Tiêu thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho bạn trai, đầu mày cuối mắt đều tràn đầy sự vui vẻ.


Em và Tiêu Lỗi y hệt nhau, đến đây chỉ để ngược bọn chị.
Lý Mộc Tử giận, rồi nhìn bốn phía xung quanh,
Phương Tình đâu? Đây là lần đầu tiên con bé tham gia tụ họp, đừng có làm lơ người ta.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.