• 945

Chương 168: BÍ MẬT NHO NHỎ CỦA CÔ GÁI



Phải xem em nhìn thế nào nữa, dùng nhiệt tình ôm lấy cuộc sống thì cuộc sống cũng sẽ đáp trả nhiệt tình với em thôi.
Nếu 8đã lựa chọn nghề này, Mộc Tử là người có nhiều kinh nghiệm nhất ở đây, không kìm lòng được mà khuyên bảo cô ta.

Lữ3 Tiêu Tiêu mỉm cười, không nói gì nữa, sau khi cô ta bắt đầu yêu, tính háo thắng đã giảm bớt, cô ta thầm muốn sống yên ổn 9qua ngày. Cô ta có ý rời khỏi khoa Cấp cứu sớm, sau khi Lữ Đạt Hàn và Chủ nhiệm Thôi thảo luận với nhau, Chủ nhiệm Thôi đồ6ng ý tháng 7 sẽ phân bác sĩ mới vào khoa, đến khi bọn họ đã quen với môi trường làm việc sẽ để cô ta đi. Bây giờ cô ta chỉ5 muốn đứng vững đến cuối, sau này khoa Cấp cứu phát triển thế nào cũng không liên quan gì đến cô ta.

Trương Hiểu Lệ uống càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo như cũ. Trong cổ họng có cảm giác buồn nôn, chị ấy vội vàng đứng dậy, che miệng chạy đến bên hồ nôn, Lý Mộc Tử vội đi theo, vừa vỗ lưng chị ấy vừa thở dài,
Cần gì phải làm như vậy.


Cậu thấy bọn tớ đi rồi, Chủ nhiệm còn phải dựa vào cậu nữa mà, cơ hội chiến thắng tăng cao nên nhắc lại chuyện cũ chứ gì, đúng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Trương Hiểu Lệ bị cô ấy chọc tức, lập tức nín khóc mỉm cười.

Để kích thích ý chí chiến đấu của cậu thôi, tránh để cậu suốt ngày cứ chìm đắm trong tình yêu không thoát ra được.
Lý Mộc Tử liếc chị ấy một cái, phản bác lại.

Tớ yêu đương như vậy không phải là cậu sẽ càng thắng nhanh và tiện hơn sao.
Trương Hiểu Lệ nhìn chằm chằm cô, cười sâu xa.
Trương Hiểu Lệ nôn xong, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nhìn bóng đêm xa xa, quảng trường Cự Long lấp lánh ánh đèn, chị ấy khẽ nói:
Tớ sắp phải về lại khoa, đối mặt với anh ấy hằng ngày rồi, cậu nói xem, tớ phải làm thế nào bây giờ?


Thoáng cái đã hơn hai năm rồi, cũng kết hôn sinh con rồi, cậu còn cái gì không bỏ xuống được nữa sao?
Lý Mộc Tử thở dài.

Buông được thì đã không còn gọi là chấp niệm rồi, đúng người sai thời điểm, Mộc Tử, đời tớ còn khổ hơn cậu nữa, hãy trân trọng anh Trần đi, không phải người có tình nào cũng có thể thành đôi đâu.
Trương Hiểu Lệ nghẹn ngào nói. Trong mắt người khác, chị ấy là con cưng của ba mẹ, tâm phúc trong mắt Chủ nhiệm, tương lai rực rỡ, nhưng chỉ có Lý Mộc Tử biết, phía sau những vinh quang này là một loại tra tấn kinh khủng.
Lúc nghe tin phải về lại khoa, nỗi sợ hãi thầm dâng lên trong lòng chị, sợ hãi cuộc sống trước kia, càng sợ phải đối mặt với Chủ nhiệm Tần hằng ngày, sợ không kìm chế được tình cảm của mình, một lần nữa chị ấy lại mất ngủ.

Đừng suy nghĩ nhiều quá, con người thường mạnh mẽ hơn những gì mình nghĩ, cậu có cuộc hôn nhân mĩ mãn, có con nhỏ, thì còn khó khăn nào mà không qua được nữa? Tớ cứ nghĩ rằng, lúc biết người trong lòng anh ấy yêu sâu đậm không phải là tớ, tớ sẽ nổi điên, vậy mà bây giờ, không phải tớ vẫn rất ổn sao. Ngày nào chúng ta cũng có thể thản nhiên đối mặt với tử vong, vậy thì không có gì không thể đối mặt được.
Lý Mộc Tử đứng đó, ngoái đầu lại cười, nói tiếp:
Cho dù cậu khóc tớ cũng không nhường cậu đâu, trận cược lần trước của chúng ta vẫn còn đó, xem ai sẽ lên làm phó Chủ nhiệm đầu tiên.

Lúc trước bọn họ có cược với nhau xem ai sẽ leo lên chức phó Chủ nhiệm đầu tiên, người thua sẽ tặng cho người thắng một cái vòng tay bằng vàng làm quà. Hơn hai năm trôi qua, Lý Mộc Từ từ ICU đến khoa Cấp cứu, cô ấy không nhắc đến thì Trương Hiểu Lệ cũng đã quên mất trận cược này rồi.
Mối tình đầu của chị ấy là vào giai đoạn ICU đang xây dựng, Chủ nhiệm Tần phát triển khoa một mình, sinh phạt quyết đoán, thật sự chỉnh tề, chị ấy bị phong thái của ông hấp dẫn, đắm chìm thật sâu, không thể tự thoát ra được. Tình yêu khó nói, tự trách vì vi phạm đạo đức khiến chị ấy gần như bị mắc chứng trầm cảm, cả đêm mất ngủ. Một lần nọ, chị ấy nằm ở ký túc xá, uống một lượng lớn thuốc ngủ, chuẩn bị ngủ một giấc không dậy nữa, suýt đã mất mạng, là Lý Mộc Tử đã cứu chị ấy.
Lúc tỉnh lại, chị ấy không tin đối thủ cạnh tranh Lý Mộc Tử lại cứu chị ấy, giúp chị ấy giấu giếm sự thật tự tử, từ đó hai người trở thành bạn thân.
Sau khi vượt qua chặng đường sinh tử, chị ấy lựa chọn vứt bỏ tình cảm này, nhanh chóng kết hôn sinh con rồi xin đến khoa Cấp cứu, cứ vậy mà sống chậm rãi qua ngày. Công việc, hôn nhân, đứa bé đã lấp đầy toàn bộ cuộc sống của chị ấy, dường như chị ấy đã buông xuống được.

Nếu cậu là người thế này, lúc đầu tớ đã không cứu cậu làm gì, cậu có sự kiêu ngạo của cậu.
Cô gái nào cũng có dã tâm và khát vọng, thà Hiểu Lệ tự tra tấn mình, thậm chí suýt nữa mất mạng, nhưng cô cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của Chủ nhiệm Tần, ngoại trừ tính kỷ luật làm người ta phải ngạc nhiên điều còn lại chính là kiêu ngạo.

Lý Mộc Tử không tin Chủ nhiệm Tần hoàn toàn không biết gì về tình cảm của Hiểu Lệ, ông lựa chọn cưng chiều chị ấy, xem như là một phần đáp trả, để chị ấy ra khỏi khoa cũng chỉ là bất đắc dĩ, không đáp lại chính là một thái độ. Lúc nãy, Tiêu Lỗi dẫn Phương Tình đến, Lý Mộc Tử không nhịn được nhớ lại, đàn ông nào cũng thích gái trẻ sao? Nếu như năm đó Hiểu Lệ thật sự tỏ tình với Chủ nhiệm Tần, quấn chặt lấy, cuối cùng Chủ nhiệm Tần có qua được ải mỹ nhân này không?

Dù là Lý Mộc Tử, Trương Hiểu Lệ, hay An Phi, Lữ Tiêu Tiêu, Phương Tình, cục diện mới đang mở ra, bọn họ ai cũng mơ đến một tương lai tốt đẹp.

Các cô gái tụ tập lại trò chuyện bí mật nhỏ, còn những người đàn ông, trừ Tiêu Lỗi thì đều đi vào trong sàn nhảy của quán bar phóng thích nội tiết tố.

Quẩy một hồi, nhóm Quách Cường trở về dãy ghế băng trong sàn nhảy, Trần Long Vũ đang ngồi chơi đánh bài trên điện thoại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.