• 945

Chương 171: TRANH LUẬN



Tôi đang nói các cậu, chứ không phải cậu, tất cả đều phải đi. Nếu tình huống của cô gái không ổn, chúng ta đi bệnh viện trư8ớc, xem tình hình cô ấy thế nào, có thể lấy khẩu cung không, vả lại còn phải lấy mẫu máu đưa về đồn xét nghiệm, nếu tra đượ3c chút thành phần gì đó thì không còn là chuyện nhỏ đâu.
Tính nhạy cảm của nghề nghiệp cho Chu Tiểu Xuyên biết, ẩn sau con9 cá nhỏ có thể là con cá lớn.


Bọn tớ cũng đâu phải tội phạm, cậu dựa vào cái gì mà bắt mọi người phải đến đồn cảnh6 sát, vả lại tớ không muốn ngồi xe cảnh sát đâu, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.
An Phi bĩu môi, ghét bỏ nhìn Chu Tiểu Xuyên. 5

Hết cách rồi, lỡ có gì xảy ra trên đường chúng ta cũng không nói rõ được, nên cẩn thận chút vẫn hơn.
Chu Tiểu Xyên tìm tư thế thoải mái ngồi dựa vào thùng xe, lười biếng nói:
Tớ là người mà cậu gọi đến, bây giờ chưa qua cầu mà đã nghĩ cách rút ván rồi.
An Phi đuối lý nghèo từ, giả vờ không nghe thấy.
Quả nhiên, trên đường lại xảy ra chuyện, trước khi lên xe cô gái vẫn trong trạng thái buồn ngủ, gọi cô ấy, cô ấy có thể trả lời, nhưng sau đó nhanh chóng ngủ tiếp, sau đó xuất hiện tình trạng hôn mê, cần phải kích thích đau đớn mới tỉnh lại được, mấy phút sau thì rơi vào hôn mê sâu, kích thích cũng không có phản ứng, hơn nữa cơ bắp tê cứng, co giật cục bộ, rồi co giật toàn thân. Bác sĩ Cao theo xe 120 không chuẩn bị đủ cho trường hợp bệnh tình phát triển nhanh chóng như vậy nên hơi bối rối. Y tá Tiểu Tiêu trên xe vừa đỡ cô gái vừa lo lắng hỏi:
Làm sao bây giờ, có tiêm Diazepam không?

Tình huống xấu nhất đã xảy ra, Quách Cường bình tĩnh lại, cầm dụng cụ soi thanh quản, bắt đầu đặt nội khí quản.

Sao dụng cụ soi thanh quản của xe mấy người không sáng? Dùng sao đây!
Quách Cường nhấn thử dụng cụ soi thanh quản, phát hiện cây soi rởm này đã hỏng mất rồi, xem được không dùng được.

Tiêm!'' An Phi cắn răng đưa ra quyết định thay Quách Cường, Quách Cường thở phào một hơi, thở dồn dập, nói với Tiểu Tiêu:
Tiêm 10mg Diazepam, chú ý hô hấp của bệnh nhân.

Sau khi dùng thuốc không có bất kỳ hiệu quả gì, cô gái vẫn đang co giật, hơn nữa sắc mặt càng ngày càng tệ, xuất hiện màu xanh tím, là biểu hiện điển hình của khó thở.
Nhịp tim của cô ấy đang hạ xuống.
Bác sĩ Cao trông chừng máy giám sát hô lên. Chu Tiểu Xuyên bắt đầu mắng chửi, An Phi không để ý đến anh ta, tiến đến ép ngực.

Xe 120 không biết đã chở bao nhiêu người chết rồi cậu còn không sợ, vậy mà ngồi xe cảnh sát lại sợ, thú vị ghê. Các cậu không phải là nghi phạm mà là nhân chứng, mọi công dân cộng hòa nhân dân Trung Hoa đều có nghĩa vụ hợp tác phá án với cảnh sát, chắc điều này cũng không cần tớ nhắc cậu đâu nhỉ?
Chu Tiểu Xuyên cười xấu xa nhìn An Phi.
Lúc nhận được điện thoại của An Phi, anh ta đang trực ca, sợ đi một mình không làm gì được nhóm băng đảng nên dẫn theo bốn người cảnh sát, xe cảnh sát chở theo súng thật đến. Triệu Nam Sinh không nói một tiếng đã rời đi, bốn cây súng lục của cảnh sát không phải là thứ bọn họ chơi đùa được. Bây giờ bọn họ gọi thêm bốn chiếc xe cảnh sát đưa nhóm An Phi về bệnh viện, lần này An Phi rất không vui.
Tác dụng phụ của Diazepam chính là ức chế hô hấp của bệnh nhân, dẫn đến tình trạng suy hô hấp và hít thở không thông, phải lập tức đặt nội khí quản, nhưng không dùng Diazepam thì co giật liên tục có thể làm não thiếu máu và thiếu máu cơ tim, nghiêm trọng hơn có thể làm não tổn thương vĩnh viễn và trái tim ngừng đập đột ngột.
Bác sĩ Cao và An Phi cùng nhìn về phía Quách Cường, anh ấy làm việc lâu năm nhất, kinh nghiệm điều trị phong phú, bây giờ anh ấy là người có uy quyền.

Đi thôi, bạn học cũ, cậu đi cùng xe với tớ này, tớ đảm bảo ngồi thoải mái hơn xe 120 nhiều.
Chu Tiểu Xuyên đang lo vụ án, không dám nói chuyện tào lao với An Phi, nếu cô gái thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ là người có trách nhiệm lớn. An Phi kiên quyết đi xe 120 với Quách Cường, những người còn lại không dám kỳ kèo với Chu Tiểu Xuyên, đành ấm ức ngồi xe cảnh sát về bệnh viện.
Thấy Chu Tiểu Xuyên và cấp dưới trò chuyện vài câu rồi lên xe 120, An Phi bắt đầu hối hận, nếu biết sớm anh ta đến đây, cô đã đi cùng Vương Dịch Tường rồi.
Xe này thường xuyên chở người chết, đội trưởng Chu không chê xui xẻo à?
Cô khẽ thầm thì, báo thù vừa nãy.
Bình thường anh ấy chỉ trốn tránh những bệnh nhân Paraquat, còn đối với những bệnh nhân cấp cứu khác, Quách Cường đều rất bình tĩnh, nhưng giờ phút này anh ấy lại im lặng. Anh ấy nuốt ngụm nước miếng, che giấu tâm trạng bất an. Khả năng cô gái bị trúng độc tổng hợp rất lớn, dùng thuốc an thần xong, tạm thời không nói đến có hiệu quả hay không, nếu như bị phản tác dụng, tiếp đó tim ngừng đập thì phải làm sao bây giờ. Cho dù cô gái có tử vong vì lý do đó thì cũng không tính là sự cố chữa bệnh, nhưng ba chiếc xe cảnh sát đi theo sau nói rõ cho anh biết tầm quan trọng của cô gái này.

Mặc kệ các anh dùng cách gì, phải đảm bảo cô gái vẫn còn sống.
Chu Tiểu Xuyên ngồi bên kia cáng gào lên. Lần đầu tiên An Phi thấy anh ta tức giận, trong lòng run lên, thầm thấy may mắn vì không chọc giận anh ta, người này nóng giận cái là có thể hù chết người ta.
Anh ta la lên, Quách Cường há to miệng, không nói một chữ nào, nếu cô gái chết rồi, những manh mối sau lưng coi như bị đứt, Chu Tiểu Xuyên có thể dễ dàng bỏ qua cho anh ấy sao? Cho dù không có việc gì nhưng lương tâm của anh ấy cũng sẽ không yên.

Tiêm hay không?
Tiểu Tiêu sốt ruột thúc giục.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.