• 946

Chương 172: TRANH LUẬN


(1) Phenobarbital: Thuốc chống co giật, kiểm soát co giật

Xe rẽ một cái, đi vào tuyến đường chính thành phố ở bệnh viện, ánh s8áng sáng bừng. Nhìn thấy oxy đi vào, sắc mặt cô gái hồng hào hơn, người trong xe ai cũng thở phào nhẹ nhõm, nhất là Chu Tiểu Xuyên, c3ó lòng mà không có sức, chỉ có thể dựa vào Quách Cường và An Phi.

Tớ nói này, bác sĩ các cậu ghê gớm thật, chẳng trách người ta nói các cậu không chịu quan tâm cái gì.
Chu Tiểu Xuyên thấy bọn họ vẫn có thời gian trò chuyện vui vẻ, vô cùng nể phục.

Lúc bác sĩ cười đồng nghĩa với bệnh nhân tạm thời an toàn, còn nếu vẫn đang ở ranh giới sống chết thì cho dù cậu có kể chuyện cười bọn tớ cũng không có tâm nghe.
An Phi liếc mắt, nói tiếp:
Lát nữa bọn tớ đưa cô ấy vào phòng giám sát, cậu có thể trưng dụng phòng theo dõi cấp cứu làm phòng thẩm vấn của các cậu.


Các cậu cũng không phải là tội phạm, thẩm vấn làm cái gì?


Không phải vẫn còn hai tên tội phạm à? Nhất là cái tên đàn ông đẹp trai đó, tên là Khương Hồng Viễn, anh ta là một kẻ lừa tiền lừa sắc. Lần trước dẫn một cô gái có thai ngoài tử cung đến bệnh viện kiểm tra, anh ta không chịu ký tên, cũng không trả tiền, cứ vứt cô gái ở phòng cấp cứu thôi. Vả lại anh ta còn dám nói đứa bé chưa chắc là con của anh ta, lúc đó cô gái khóc đến sưng mắt, cầu xin anh ta thế nào, anh ta cũng hoàn toàn không để ý. Cậu nói xem, người như vậy không phải là mặt người dạ thú sao? Cô gái hôm nay chắc cũng bị anh ta lừa tới, vả lại có khả năng không phải là người đầu tiên bị lừa.
An Phi càng nói càng giận, giọng nói không tự chủ được to lên.

Cảnh sát Chu, chúng tôi cứu cô ấy không phải vì sợ bị phạt9, nếu bệnh nhân thật sự tử vong, có ra tòa cũng không phải là do chúng tôi không làm tròn trách nhiệm. 1% hy vọng cũng phải cố gắng 1600% là nghĩa vụ của bác sĩ.
Quách Cường không kiêu ngạo nhìn Chu Tiểu Xuyên lúc nãy còn liên tục mắng người, nghiêm túc nói.
Chu Tiểu Xuyên liếm môi, lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra, vừa định bật lửa, nhưng nhìn thấy bình oxy lại yên lặng cất vào. Anh ta hậm hực nói:
Tôi là người thô lỗ, đừng chấp nhặt với tôi. Anh bạn này, Chu Tiểu Xuyên tôi hứa, ngày nào đó sẽ mời anh đi uống rượu.

An Phi không ngờ Quách Cường luôn sợ Chu Tiểu Xuyên lại dám nói năng mạnh mẽ trước mặt anh ta như vậy, cô thầm khen ngợi. Vì để không khí bình thường lại, cô nói:
Lát nữa đừng vào phòng cấp cứu, cứ đưa thẳng vào phòng giám sát đi, dù sao những phần điều trị nên làm thì chúng ta cũng làm trên xe rồi.

Lúc nãy Tiểu Tiêu đưa bóng khí qua, An Phi không dám nhận, cẩn thận nén từng cái một, sợ tình hình phức tạp hơn.

Ý kiến này cũng được đó, tối nay Dư Hạo Nhiên trực phòng cấp cứu, lần trước tụ tập là cậu ta trực, bây giờ tụ tập, cậu ta lại trực, chắc chắn cậu ta sẽ cho rằng chúng ta cố ý.
Quách Cường ổn định bệnh nhân xong, lại có tâm trạng trêu chọc Dư Hạo Nhiên. Nghe anh ấy nói xong, trong đầu An Phi tự động nghĩ đến cảnh Dư Hạo Nhiên cầm lấy cổ áo Quách Cường rống lên giận dữ:
Có phải anh em không? Có phải bạn bè không? Lần nào tụ tập cũng không chịu dẫn tôi đi.
, cô phì cười.

Nghe giọng điệu của cậu, chắc cũng từng bị lừa à?
Chu Tiểu Xuyên nghi ngờ nhìn cô, bình thường An Phi không phải là cô gái dễ kích động, không hợp lý tí nào.

Tớ không có, nhưng mà... Dù sao cậu cũng phải điều tra kỹ vào, đừng dễ dàng tha cho anh ta.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.