• 466

Chương 18: CHIA NHÓM



Sao em biết chị không phải bị ép?
Lý Mộc Tử buồn cười hỏi cô tiếp.


Em thấy chị ngày nào cũng vui vẻ, không giống bị ép buộc tí nào.
Ánh mắ8t An Phi thể hiện sự khó tin.
Bởi vì Trương Mạt Lỵ đứng trước bàn cạnh cửa, người nhà bệnh nhân cứ vào là thấy cô ấy, nên cũng tìm cô ấy đầu tiên, người nhà cũng không biết ai là bác sĩ, ai là y tá, ai chịu trách nhiệm việc gì.
Sau khi bị làm phiền mấy lần liền, cuối cùng Trương Mạt Lỵ cũng nổi giận, khi người nhà thứ tư đến đổi giấy xét nghiệm, cô ấy đem đến trước bàn An Phi, vỗ một cái thật mạnh trước mặt cô, giận đùng đùng nói:
Bác sĩ An, chị tập trung làm việc một chút được không, đây không phải là ngày đầu tiên chị đi làm, chị đừng làm mọi chuyện thêm phiền phức nữa, ai cũng bận rộn cả.
Không đợi An Phi trả lời, cô ấy lập tức rời đi.
An Phi nào suy nghĩ nhiều như vậy, tuy lúc đầu cô cũng không thích Lữ Tiêu Tiêu, nhưng trong hoàn cảnh lạ lẫm, có một người bạn cũng tốt hơn là một mình, mấy ngày nay ba cô gái lúc nào cũng tíu tít cùng nhau, vui vẻ náo nhiệt, bây giờ đột nhiên Lữ Tiêu Tiêu chuyển đi, trong lòng cô cũng hơi luyến tiếc.

Mọi người hay nói nam nữ hợp tác với nhau thì không mệt, Tiêu Tiêu đến nhóm bọn họ cũng tốt, hay là em cũng đi đi, để chị cùng nhóm với Tôn Hạ Bình.
Lý Mộc Tử thấy An Phi hơi buồn nên cố tình chọc cười cô.
Lúc hai người bọn họ đang nói chuyện, Lữ Tiêu Tiêu đã về, đưa hai chiếc phong bì đang cầm trong tay ra, An Phi cầm lấy, trên giấy viết
Trợ cấp nhiệt độ cao
, cô tùy tiện bỏ vào trong túi áo blouse.

Chị Mộc Tử, hôm nay Chủ nhiệm điều em đến tổ của Dư Hạo Nhiên rồi, tối nay em sẽ trực ca đêm với anh Dư nên em về ngủ bù trước nha.
Lữ Tiêu Tiêu xin nghỉ phép với Lý Mộc Tử.
Trong lòng có tâm sự, An Phi làm việc cũng lơ đãng. Hôm nay, Trương Mạt Lỵ là y tá chính của khoa Cấp cứu, từ sáng sớm khoa cấp cứu đã rất bận rộn, mặc dù không có xe cấp cứu đưa bệnh nhân đến, nhưng phải liên tục quay qua quay lại với bệnh nhân tương đối phức tạp trong phòng khám. Lý Mộc Tử vội vàng kiểm tra cho bệnh nhân, An Phi viết chỉ định xét nghiệm và bệnh án cho cô ấy.

Bác sĩ, bên thu ngân nói phiếu xét nghiệm này không đúng, xét nghiệm này không phải bên khoa Cấp cứu làm, chị ghi nhầm xét nghiệm của ngoại trú rồi, đổi giúp bọn em với.
Một người nhà đến tìm Trương Mạt Lỵ, Trương Mạt Lỵ lại gọi An Phi đổi.
Đối với Lý Mộc Tử, ca đêm chỉ là chuyện thường như cơm bữa, nhưng đây là lần đầu tiên của An Phi. Lúc trực đêm trong thời gian thực tập, cô đã từng gặp họa, có lần giáo viên hướng dẫn của cô không gọi nổi cô dậy, đành phải đích thân đi kiểm tra phòng, vì vậy mà cô trở thành trò cười trong suốt năm học đó, cũng bởi thế mà đến giờ cô còn bị ám ảnh.
Mấy ngày nay, An Phi gửi tin nhắn phàn nàn chuyện này với Âu Dương, gần đây Âu Dương thật sự bận rộn như lời anh ta nói, lần nào trả lời tin nhắn của cô cũng là sau mười hai giờ đêm, có khi là sau ba giờ sáng. Chỉ có những lời an ủi, không có cái ôm ấm áp nào, điều này lại càng làm An Phi nhớ Âu Dương ở nơi xa hơn.

Bác sĩ, nhà thuốc nói liều thuốc này không đúng liều lượng, chị kê lại toa thuốc khác đi.
Một người nhà khác lại tìm Trương Mạt Lỵ, cô ấy lại kêu An Phi đổi toa thuốc.

Bác sĩ, kết quả xét nghiệm này không phải của chúng tôi, sai tên rồi.
Lại thêm một người nhà đến nữa, Trương Mạt Lỵ gọi An Phi làm lại giấy xét nghiệm.

Em không đi đâu, đi theo chị Mộc Tử là tốt nhất.
An Phi vội vàng trả lời, cô thật lòng rất thích chị Mộc Tử.
Lữ Tiểu Tiêu rời đi làm mối quan hệ của An Phi và Lý Mộc Tử ngày càng gần gũi hơn, so với một An Phi gương mẫu thì Lữ Tiêu Tiêu hòa đồng dễ gần hơn, nhưng bây giờ hai người lại có chút cảm giác sống nương tựa lẫn nhau.

Chủ nhiệm đã phê chuẩn chưa, sao chưa đến một tuần mà đã điều cậu đi nhóm khác rồi.
An Phi cảm thấy bất bình thay cho Lữ Tiêu Tiêu.

Chủ nhiệm cũng có suy nghĩ của chị ấy. Tiêu Tiêu, em đi về đi, chị và An Phi ở đây trông là được rồi.
Lý Mộc Tử chỉ nói qua loa, nhưng trong lòng cô ấy cũng hiểu, có thể Lữ Tiêu Tiêu đã chủ động yêu cầu được điều đến nhóm khác, mấy ngày nay chuyện gì cũng là An Phi nổi bật hơn, cô gái tự kiêu này đã bị đả kích nặng nề nên muốn nhắm mắt làm ngơ trốn đến nhóm khác, việc này không thể nói rõ ràng ra được, cô ấy đành giả vờ không biết thôi.

Vui cũng hết một ngày, buồn cũng hết một ngày, nếu đã không được lựa chọn, thì ít ra chúng ta vẫn có thể lựa c3họn cách sống mà mình muốn.
Khuôn mặt Lý Mộc Tử vẫn bình tĩnh không nhìn thấy chút mệt mỏi hay khó chịu nào, luôn bình tĩnh thích ứng mọi hoàn cảnh.9
Cô ấy lớn hơn cô ba tuổi, bây giờ đã hai mươi tám tuổi rồi, vẫn còn độc thân, chưa có bạn trai, nhà cũng không ở đây, lúc nào vẻ mặt của cô 6ấy cũng hồng hào, vui vẻ, ít nhất trong mắt người khác là như vậy. So với cô ấy, An Phi cảm thấy tình trạng của mình không quá mức tệ như vậy, đúng r5ồi, ít ra cuộc sống vẫn còn cho cô người yêu, cho cô một gia đình ấm áp, cho cô đồng nghiệp biết giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống không hề bạc đãi cô. Nghĩ vậy, An Phi cảm thấy trực đêm không còn gì đáng sợ cả, mọi thứ đến đâu thì hay đến đó.
Tâm trạng cô vốn đã không tốt, cứ liên tục đổi đơn xét nghiệm, kê lại toa thuốc, An Phi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi, bây giờ lại bị người khác phê bình, lông tơ tóc gáy của An Phi dựng đứng cả lên, cô quăng cây bút xuống bàn, đứng dậy bỏ ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.