• 945

Chương 19: CA ĐÊM ĐẦU TIÊN


Một lúc lâu sau, người bên cạnh thấy cô không có phản ứng gì, chỉ đưa tay vuốt tóc cô, rồi đứng dậy rời đi. Có một số việc, không cần ph8ải nói nhiều, tốt nhất là nên tự giải quyết, anh tin cô không phải là một cô gái yếu ớt.

Mặc dù không đếm xỉa gì đến người bên 3cạnh, nhưng cảm xúc nóng nảy trong An Phi vì được anh an ủi mà bình tĩnh lại, anh nói đúng, đối với bác sĩ, mất kiên nhẫn là một chuyện9 chết người. Tách công việc và cảm xúc ra, không nên đưa cảm xúc trong đời sống vào công việc cũng là một trong những quy tắc của bác s6ĩ, nếu không, bạn sẽ không thể tập trung làm việc, bạn không thể chắc chắn mình luôn đưa ra chẩn đoán chính xác nhất trong trạng thái t5ốt nhất.

Hôm nay, cô nên cảm ơn Trương Mạt Lỵ mới phải, không có cô ấy kích động, cô sẽ không biết cảm xúc của mình đã vượt khỏi tầm kiểm soát, không nhận ra nóng nảy đáng sợ đến cỡ nào.
Trong nháy mắt, xe cấp cứu đã đến cửa, mọi người nhanh chóng đẩy vào phòng cấp cứu. Cả hai bác sĩ của 120 đều vào phòng cấp cứu, kỳ lạ là, người nhà vẫn chưa thấy đâu, y tá và hộ lý cùng đỡ bệnh nhân. Hai chiếc xe cấp cứu nối đuôi nhau đi vào, hai chàng trai nằm trên xe, một người máu me đầy mặt, nhìn vô cùng thảm hại, trên người dính toàn đất, người còn lại đã được cột đùi với một cái nẹp, những chỗ khác không thấy vết thương nào.

Tình huống như thế nào, sao lại bị tai nạn?
Lý Mộc Tử hỏi.

Đừng nói nữa, bốn tên nhóc này giỏi lắm.
Bác sĩ đi theo xe cấp cứu bật cười, nói:
Mấy người cũng biết đó, gần bệnh viện chúng ta có một cây cầu hình vòm, cây cầu này rất dốc, bình thường mọi người dễ bị tai nạn trên cầu khi trời mưa. Bốn thằng nhóc này lái một chiếc xe gắn máy đi xuống cầu, kết quả là bị lật xe, bốn người ngã xuống đất. Có thể là chạy với tốc độ cao, nên lúc chúng tôi đến hai người đã không qua được, chỉ còn hai thằng nhóc này còn sống thôi. Chúng tôi chở hai người còn sống đi bệnh viện trước, lát nữa chúng tôi sẽ quay lại chở hai người kia đến nhà xác.

Dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng An Phi vẫn căng thẳng khi ngồi trong phòng trực đêm. Ban đêm, khoa Cấp cứu còn nhiều người hơn ban ngày, người đi kẻ đến vội vã trong hành lang. Khoa cấp cứu vẫn rộng mở như buổi sáng, trong đêm tối vẫn sáng sủa như ban ngày, so với bóng đêm xung quanh, cánh cửa mở rộng như cái miệng quái vật, nuốt trọn tia sáng mọi nơi.
Đêm nay là ca trực của An Phi và Lý Mộc Tử, Lý Mộc Tử sắp xếp phòng khám cấp cứu cho An Phi, còn cô ấy phụ trách việc hỗ trợ cứu chữa. An Phi ngồi trong phòng khám, một mình đối mặt với bệnh nhân, vừa vui vừa căng thẳng.
Cô đã khám cho năm, sáu bệnh nhân rồi, đa số là bệnh nhân bị sốt và đau bụng, An Phi cũng khá hài lòng với biểu hiện của mình.
Trở về phòng cấp cứu, An Phi như một người khác, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra với cô. Lý Mộc Tử đang bận viết bệnh án, An Phi bỏ gánh giữa đường, nhưng cô ấy thì không thể, đành phải tự chạy tới chạy lui, thấy An Phi về, cô ấy định mở miệng an ủi, không ngờ An Phi đã mỉm cười với cô ấy.
Vừa nãy, sau khi đi đến cửa An Phi đã chủ động xin lỗi Trương Mạt Lỵ, Trương Mạt Lỵ ngạc nhiên nhìn An Phi, không nói gì, cúi đầu làm tiếp công việc của mình.
Cuối cùng cũng sóng yên gió lặng.
Trong phòng khám không có bệnh nhân, cô bắt đầu chán nản vẽ người tí hon trên giấy. Đột nhiên, tiếng 120 chói tai truyền đến, nghe âm thanh thì có vẻ như không chỉ một chiếc mà là hai chiếc, chuyện gì xảy ra vậy? An Phi đứng dậy đi đến phòng cấp cứu.
Thấy cô vào, Lý Mộc Tử vội vàng nói với cô:
Trung tâm cấp cứu vừa gọi đến, là một vụ tai nạn, có bốn người, hai người tử vong, hai người bị thương nặng.

Đêm nay, Trương Mạt Lỵ vẫn là y tá trực cấp cứu, cô ấy nhanh tay bắt đầu dọn dẹp dụng cụ, lấy xe đẩy y tế ra, kết nối máy điện tâm đồ. Lợi ích khi trực đêm cùng y tá có kinh nghiệm là không cần cô nói cô ấy cũng biết mình phải làm gì, vô cùng ăn ý.

Đã liên lạc với người thân chưa?
Lý Mộc Tử vội vàng hỏi.


Đã liên lạc rồi, nhưng nhà ở huyện, chắc hai, ba tiếng nữa mới đến.
Bác sĩ theo xe cấp cứu vừa đi vừa nói, bọn họ còn phải quay về hiện trường tai nạn một lần nữa.

Hai cậu nhóc này, cậu nhóc máu đầy mặt là vì bị rách mũi, máu từ trong mũi chảy ra, sợ hãi đến mức ai hỏi gì cũng không trả lời, ánh mắt đờ đẫn. Cũng may cậu nhóc nẹp đùi còn lại nhìn vẫn ổn, có thể trao đổi bình thường.

Lý Mộc Tử chỉ định y tá truyền dịch, kiểm tra điện tâm đồ, làm các xét nghiệm thông thường, chụp CT đầu cho cậu bị thương ở vùng đầu, An Phi liên hệ khoa Giải phẫu thần kinh và khoa Chấn thương chỉnh hình đến hội chẩn, để bọn họ đến khám cho hai cậu nhóc này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.