• 945

Chương 180: CÔ CHẮC CHỨ?


Mọi người ở đây rất ngạc nhiên, với tỉ lệ 0.03%, hôm nay gặp được hai người thì thôi, đã vậy một người là nghi phạm, một người là nạn nhân, cả tiể8u thuyết cũng không viết được truyện trùng hợp như vậy.


Sao mấy chị lại nhìn em, em nói thật đấy, em biết lúc kiểm tra tổng quát ở đại h3ọc, lúc đó cô trong bệnh viện trường đã nói với em, em phải thật cẩn thận, cố gắng đừng để bị thương, nếu bị thương thì cả máu để cứu cũng không 9dễ tìm, cô ấy còn liên tục dặn dò, nếu em có bị thương, nhất định phải báo với bác sĩ em thuộc nhóm máu RH âm.
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, T6ừ Điềm Điềm cho rằng bọn họ nghi ngờ cô ăn nói lung tung, vội vàng nói tiếp.
Sau khi mọi chuyện được quyết định, tất cả lại trở thành đơn giản, vừa liên lạc cho người bên khoa máu đến lấy máu đi thử, vừa liên lạc cho khoa Ngoại tim chuẩn bị phẫu thuật. An Phi viết lời dặn của bác sĩ, sau sáu tiếng kiểm tra lại chức năng gan và cơ chế đông máu của Từ Điềm Điềm, sợ cô ấy xảy ra chuyện.
Lúc Vương Dịch Tường biết Từ Điềm Điềm tình nguyện hiến máu, anh không ngạc nhiên như An Phi tưởng tượng:
Em đừng thấy em khinh thường Thôi Lập Trạch, cho dù anh ta là một tên khốn nạn, không đáng để cứu, nếu em có máu B RH âm, em cũng sẽ lựa chọn như Từ Điềm Điềm thôi.
Anh ung dung nói.
An Phi thở dài, Thôi Lập Trạch hên thật, có thể được cô ấy lấy ơn báo oán, nếu là cô, cô sẽ không nói ra bí mật của nhóm máu, không ai biết cô là một người trong nghìn người. Cho dù biết cô có, với tình huống trước mắt, cô cũng sẽ không tình nguyện đi hiến máu cứu người.
Những điều nên khuyên cũng đã khuyên rồi, nói đến thế thôi, nếu Từ Điềm Điềm đã nói vậy, các cô làm bác sĩ chỉ trách trời thương người, chỉ cần có một tia hi vọng thôi cũng sẽ không bỏ cuộc.
Bọn họ vừa vào, đèn liền tắt, trên màn hình đang chiếu
Vua kungfu
của Thành Long và Lý Liên Kiệt quay ở Hollywood, chán hơn bộ phim của đại ca lúc trước nhiều, An Phi vừa ăn bắp vừa thả lỏng cảm xúc. Đến chỗ buồn cười, mọi người xung quanh đều cười vang lên, Vương Dịch Tường bên cạnh cô lại yên tĩnh không tiếng động nào. Cô quay đầu qua nhìn, Vương Dịch Tường nghiêng cổ dựa vào ghế ngủ, đầu gật gù, thậm chí khóe miệng còn chảy nước miếng. An Phi không nhịn cười được, lấy điện thoại ra lén lút chụp một tấm hình dáng ngủ không trang nhã của Chủ nhiệm Vương.
Chụp xong cất điện thoại vào, cô nhẹ nhàng dựa vào vai anh, khóe miệng khẽ cong lên, rõ ràng anh đã mệt mỏi lắm rồi nhưng vẫn còn nhớ lời mấy ngày trước cô nói muốn xem phim, cảm giác được người khác cưng chiều thật là tốt.

Em chắc chứ? Muốn đi cứu một người suýt nữa đã lấy mạng của em à? Cho dù có khả năng làm bệnh của mình tái phát, em cũng không hối hận?
Trương Hiểu Lệ luôn dịu dàng nhỏ nhẹ nói chuyện, giờ phút này cũng không khỏi nghiêm túc.
Từ Điềm Điềm gật đầu liên tục:
Em chắc chắn mà.


Tôi và Chủ nhiệm Điền cũng có nói, em cần theo dõi 72 tiếng để xác định rốt cuộc gan có độc hay không, bây giờ vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm, lúc trước có những ca ngộ độc thuốc phải đến hai, ba ngày sau mới xảy ra vấn đề, em không nghe thấy à?
An Phi không nhịn được nổi giận, cô hiểu ý của Từ Điềm Điềm, cố gắng ngăn cản. Cô và Quách Cường mất rất nhiều sức mới có thể kéo cô ấy ra khỏi đường chết, sao có thể để cô ấy lấy mạng sống của mình đi cược với mạng sống của một tên khốn nạn được, không đáng.

Bác sĩ An, em biết là chị muốn tốt cho em, nhưng mà anh ta... mạng sống nghìn cân treo sợi tóc, nếu em không cứu anh ta, đời này lương tâm em sẽ không yên. Em thà mạo hiểm một lần cũng không muốn nó trở thành cơn ác mộng của em sau này.
Từ Điềm Điềm lấy hết can đảm, cuối cùng cũng nói muốn cứu Thôi Lập Trạch, cô ấy không dám nhìn ánh mắt bốc lửa của An Phi, cúi đầu, nhìn chằm chằm chân giường, dáng vẻ uất ức.
Cũng bởi vì phải cẩn thận từng bước, một chút tùy tiện cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trái tim yếu ớt sẽ không đập lại được nữa, vậy nên khoa Ngoại tim mới là đại diện trình độ kỹ thuật hàng đầu bệnh viện.
Bên ngoài phòng phẫu thuật có mấy người đang đợi, ca phẫu thuật này chạm vào trái tim của rất nhiều người, liên quan đến mạng sống nhiều người.

Cho dù em có, tôi cũng không thể để em hiến máu cho anh ta 5được, bây giờ em là bệnh nhân, chính bản thân em còn phải ở phòng giám sát, vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm, nếu gan bị nhiễm độc, ảnh hưởng đến cơ chế đông máu thì làm sao đây, đến lúc đó em cần máu, cũng không thể có người hiến máu như vậy.
An Phi phản ứng lại, vội vàng khuyên Từ Điềm Điềm bỏ ngay ý nghĩ đó.

Không phải buổi sáng chị và Chủ nhiệm Điền đã nói chức năng gan của em bình thường sao? Em được mà.
Từ Điềm Điềm nắm chặt góc chăn nói nhỏ.
An Phi không nói gì, sao cô có thể ngu ngốc như Từ Điềm Điềm được, rốt cuộc trong mắt Vương Dịch Tường, hình tượng của cô thế nào vậy?
Hơn 7 giờ tối, đèn vừa lên, Thôi Lập Trạch thuận lợi tiến vào phòng phẫu thuật, Mã Cảnh Thiên ăn qua loa chút cơm, dẫn theo toàn bộ đoàn đội khoa Ngoại tim bắt đầu khẩn trương phẫu thuật. Máy tuần hoàn bên ngoài đi theo ống thông tĩnh mạch sau gáy, dẫn máu, hạ nhiệt, mổ lòng ngực, tách màng tim, trái tim lộ ra, tìm kiếm vị trí bị thương, khâu vá lại, đến khi đã khép lồng ngực lại, phục hồi nhiệt độ, phục hồi khả năng cung cấp máu của tim, mỗi bước đều là xiếc đi trên dây, nhảy múa trên mũi dao.

Đương nhiên rồi, em là bác sĩ mà.


Vậy nên hai người đều giống nhau thôi, ngu ngốc một cách đáng yêu.


Chúng ta không đợi tin phẫu thuật mà đi xem phim thế này có thích hợp không vậy?
An Phi nhìn chằm chằm poster phim không chớp mắt, hỏi Vương Dịch Tường.

Thích hợp, làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, chúng ta đã căng thẳng từ tối qua đến bây giờ, dây cung căng cứng, không thể không đứt được.
Vương Dịch Tường đưa bắp rang bơ cho An Phi, An Phi không nhận, cô sẵng giọng:
Anh cầm đi.

Một giờ sáng, trong phòng phẫu thuật, Mã Cảnh Thiên đứng đến mức hai chân tê rần cẩn thận khâu lại mạch máu cuối cùng qua kính hiển vi, dưới kính hiển vi, kim khâu mạch máu không thể nhìn bằng mắt thường được, kim khâu dài chừng 3mm, mỏng bằng 1/5 cọng tóc, mà đường khâu lại nhỏ, phải nhìn bằng kính hiển vi mới thấy được. Mã Cảnh Thiên một tay kẹp kim với giá đỡ kim, khâu lại, buộc liền lại với nhau, tay còn lại cầm máy đốt cầm máu, bất cứ lúc nào cũng có thể cầm máu và ngưng máu bị rò rỉ, giữ cho tầm nhìn của ông ấy rõ ràng hơn.

Cuối cùng cũng khâu xong nhát cuối, Mã Cảnh Thiên thở phào nhẹ nhõm, liên tục phẫu thuật trong 6 tiếng, giờ phút này mới được thả lỏng, ông ấy mới phát hiện hai chân tê cứng, ngay cả thắt lưng cũng cứng đờ.
Đóng lồng ngực lại được rồi, mấy người cứ tiếp tục đi.
Ông ấy đem vị trí mổ chính trao lại cho trợ lý thứ nhất (trợ lý thứ nhất, bên cạnh còn có trợ lý hai và bác sĩ bổ túc), lùi qua một bên nghỉ ngơi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.