• 466

Chương 190: NGƯỜI ĐÃ QUA ĐỜI



Trên bệnh án của Lâm Mộng Phạm viết bị viêm dạ dày và ruột cấp tính, sau khi đến phòng theo dõi, cô ấy nằm ở giường 9 để truyền dịch. Bình thườn8g viêm dạ dày và ruột chỉ cần truyền dịch một chút là khỏi ngay, cho nên lúc người nhà cô ấy đến tìm, con không để ý, chỉ nói với cô ấy rằng tru3yền xong sẽ khỏi ngay. Kết quả đợi hai tiếng sau, khi cô ấy sắp truyền dịch xong, con đi xem cô ấy, cơn đau vẫn không có chuyển biến tốt, chủ yế9u đau bụng dưới.



Con xem bệnh án, thấy chưa làm bất kỳ kiểm tra phụ trợ nào nên muốn để cô ấy xét nghiệm máu và siêu âm, kết quả người6 nhà và bệnh nhân đều từ chối, yêu cầu tiếp tục điều trị tiêu viêm. Bởi vì lúc đó người nhà nói chuyện vô cùng khó nghe, con tức giận bảo cô ấy 5ký tên rồi tiếp tục truyền dịch.



Sau 2 tiếng nữa, lúc con đi tuần tra ban đêm mới phát hiện cô ấy hôn mê nông, buồn ngủ, sắc mặt tái nhợt, con vội vàng gọi chị Triệu Lam đến đo huyết áp cho cô ấy, không đo được huyết áp, con bổ sung thêm thuốc cho cô ấy, rồi bảo hộ lý đưa cô ấy đi siêu âm, ngờ đâu lúc đến phòng siêu âm, hộ lý phát hiện tim cô ấy không còn đập nữa, vội vàng đưa đến phòng cấp cứu để cứu chữa.


Bọn con cứu chữa suốt một tiếng đồng hồ nhưng không thành công. Cô gái đưa Lâm Mộng Phạm đến gọi rất nhiều người đến, trong đại sảnh càng lúc càng loạn, anh Trình ra ngoài trao đổi bệnh tình với mọi người thì bị đánh, con thì cứ luôn ở trong phòng cấp cứu, một nhóm phụ nữ xông vào cửa lôi kéo con và chị Mạt Lỵ, dọa bọn con sợ chết khiếp. Mấy bà ấy đuổi hết những bệnh nhân trong phòng cấp cứu ra ngoài, chiếm đoạt phòng cấp cứu rồi đốt vàng mã bên trong.


Sau đó Chủ nhiệm Vương đến, cứu bọn con ra ngoài.


Nói cách khác, cô ấy tử vong sau khi đến bệnh viện 5, 6 tiếng, bất kỳ kiểm tra phụ trợ nào cũng chưa làm? Ngay cả xét nghiệm máu thường quy cũng không?
Trưởng khoa Tưởng nhíu mày hỏi.

Ở phòng cấp cứu, người nhà ký tên từ chối, nói muốn truyền dịch trước.
Trình Hiểu Phong thấp giọng nói.

Lúc ở phòng theo dõi, cô ấy vẫn không đồng ý kiểm tra, người nhà ký tên từ chối, nói muốn truyền dịch trước...
Lữ Tiêu Tiêu nói tiếp.

À, vậy bây giờ người nhà có nhận đó là chữ ký của bọn họ không?
Trưởng khoa Tưởng dở khóc dở cười nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt.

Không nhận, bọn họ nói cô gái kia chưa đến mười tám tuổi, chữ ký không có giá trị pháp luật.
Trình Hiểu Phong cúi đầu ủ rũ nói.


Theo trình tự, hai cô cậu làm việc không có vấn đề gì, cần ký tên thì cũng ký rồi, vậy tôi hỏi, tại sao người lại chết?
Trưởng khoa Tưởng đập mạnh xuống bàn hỏi.


Lão Tưởng, chuyện cũng đã rồi, bọn nhỏ cũng biết lỗi của mình. Chúng ta bàn bạc xem bước tiếp theo phải làm thế nào đã.
Lữ Đạt Hàn thở dài.


Anh có biết người chết là ai không? Cháu gái ruột của trưởng bí thư Lâm trong thị ủy, phòng cấp cứu có được vị trí bây giờ là nhờ anh trai ông ấy, bí thư của địa phương, ông ấy có thể gọi nhân lực cả làng cả tổng đến, con gái người ta ở đây đang trẻ khỏe, bây giờ nói chết thì chết, sao bọn họ có thể bỏ qua được?
Ông cười khổ, khoanh tay trước ngực, hơi lùi về sau. Là trưởng khoa Y tế, ông biết rõ đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhưng chỉ có thể gắng gượng tiếp nhận.

Ông giơ tay đỡ trán, nói tiếp:
Chủ nhiệm Thôi, xem ra trong thời gian này bọn họ không đi ra được rồi, chị sắp xếp công việc cho khoa Cấp cứu đi, đừng làm chậm trễ công việc bình thường, mà cũng không thể đóng cửa khoa Cấp cứu vì bọn họ được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.