• 945

Chương 191: SÓNG NGẦM CUỒN CUỘN



Nghe nói tối hôm qua có một cô gái chết, xuất huyết nhiều.



Đúng đó, nghe nói người nhà đòi ba triệu tệ.



Ba triệ8u, đùa cái gì vậy?


Tôi nghe nói là hai triệu, và muốn bác sĩ chủ trị phải để tang.


Để xem Viện trưởng xử lý thế3 nào, chẳng lẽ cứ người chết là trách nhiệm của bệnh viện, bệnh viện ngày nào chẳng có người chết, ai cũng đến quấy rối thế này thì9 bệnh viện có còn mở cửa được nữa hay không.


Người ta có bối cảnh, chiếm đóng cả phòng cấp cứu, Viện trưởng cũng không th6ấy tăm hơi đâu.

Sau khi xảy ra chuyện ngày hôm qua, Chủ nhiệm Thôi từ chức Chủ nhiệm phòng bệnh tạm thời, dẫn Từ Tự Khiêm và Tiêu Lỗi về lại phòng cấp cứu. Chủ nhiệm khoa Nhi tiếp nhận chức Chủ nhiệm phòng bệnh tạm thời, rất nhiều người bảo Chủ nhiệm Thôi làm vậy không đáng, cực khổ bận rộn suốt cả tháng trời, bây giờ thời tiết dần dần nóng, phòng bệnh tạm thời tiến vào giai đoạn gặt hái thành quả, bước tiếp theo sẽ có cơ hội được chính phủ khen thưởng, bây giờ từ chức đồng nghĩa với việc dâng thành quả cho người khác.
Dù sao Viện trưởng cũng rất nể trọng Cao Kiến Huy, chị không từ chức, cho dù chỉ mang danh thôi, Viện trưởng cũng sẽ không bãi nhiệm chị.
Không ai hiểu được rốt cuộc Chủ nhiệm Thôi suy nghĩ thế nào. Trong lúc mọi người cảm thấy chị không nên đứng ra thì chị lại đứng ra, gánh vác trọng trách nặng nề nhất, trong lúc mọi người thấy chị không nên bỏ đi thì chị lại đi, để lại thành tích và vinh dự vốn thuộc về mình. Bạn nói chị đứng ngoài cuộc đấu tranh, chị lấy phương thuốc của An Quốc Cường cung cấp cho khoa Dược, bạn nói chị thấy tiền sáng mắt, chị bỏ cuộc sống với mức lương cao ở thành phố ven biển để trở về thành phố tuyến ba với ba mẹ. Có lẽ, có thể lấy hay bỏ, dám lấy hay dám bỏ mới là cảnh giới mà chị theo đuổi.

Mấy ngày nay thời tiết nóng bức hơn 30 độ, thi thể cũng bị phân hủy thôi.


Tôi nghe nói người nh5à đã mua một cái tủ lạnh để ở phòng cấp cứu rồi, chuẩn bị đánh trận lâu dài.

Các kiểu tin đồn tràn lan bệnh viện, khoa Cấp cứu thường ngày bện rộn làm việc, giờ phút này lại rất yên ắng.
Ngày Chủ nhiệm Thôi về khoa, lúc giao ca, chị cúi đầu thật sâu với mọi người, là một người phụ nữ mạnh mẽ, cả biệt danh còn được gọi là
Phán quan Thôi
, lần đầu tiên chị đỏ mắt nhìn mọi người.

Là tôi có lỗi với mọi người, cảm ơn mọi người có thể đồng cam cộng khổ với khoa Cấp cứu trong thời gian khó khăn nhất, chung sức vượt khó, cảm ơn mọi người đã thông cảm và cố gắng với tôi suốt một năm qua. Danh dự của khoa Cấp cứu chính là danh dự của mọi người, tương lai của khoa Cấp cứu chính là tương lai của mọi người. Mặc kệ cơn bão này chúng ta có phải chịu trách nhiệm hay không, nhưng tôi tin sau này mọi người có thể ở đây làm việc tốt hơn,
thắt chặt sinh mạng, nâng niu tính mạng
không chỉ đơn giản là một lời thề, chúng ta không mong không phạm lỗi, chỉ mong làm tốt nhất là được, làm không thẹn với lòng.

Nói xong, bên dưới không có tiếng vỗ tay, chỉ có âm thanh nức nở, trên dưới khoa Cấp cứu đều phải chịu áp lực, giờ phút này được giải phóng ra, nhiều người đỏ mắt, nắm chặt tay người bên cạnh. Không có lời nào cảm động hơn, không có lời nói hùng hồn, mọi người tuân theo chức vụ, làm việc hết khả năng.
Lấy quầy chẩn đoán ở đại sảnh cấp cứu làm ranh giới, người của Lâm gia chiếm một bên phòng cấp cứu, bao gồm một vài phòng khám mở cửa, hành lang, phòng rửa ruột, phòng cấp cứu. Công việc của khoa Cấp cứu phải dồn hết qua phòng theo dõi, diện tích nhỏ hẹp hơn một nửa so với lúc đầu.

Phòng theo dõi dọn một phòng để làm phòng cấp cứu, máy rửa ruột đặt trong một góc. Dùng mấy cái bàn cách ra chia làm khu vực làm việc, chia thành các phòng khám phòng ban khác nhau, mọi người làm việc chung, nếu cần kiểm tra thì chỉ có thể tạm thời đặt giường ở hành lang.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.